Câu hỏi này của Chung Ly vô cùng bình thường, hầu như bất kỳ thế lực nào lúc chiêu mộ người mới đều sẽ hỏi câu này, về vấn đề mà Chung Ly vừa đề cập, Hàn Thiên đã nghĩ qua rất nhiều lần trước khi đến đây, thế nên hắn rất tự nhiên nói.
-vãn bối muốn gia nhập thần võ minh vì hai lý do chính.
-đầu tiên ta cảm thấy thần võ minh là một nơi rất phóng thoáng tự do, các thành viên ở đây đều bình đẳng như nhau, cùng hoạt động cùng tiến bộ, nơi đây là một môi trường hòa đồng và rộng mở, nếu gia nhập thần võ minh, Hàn Thiên ta có thể tiếp cận với nhiều thông tin trải dài rộng khắp đại ninh, thậm chí đông bộ châu, rồi cả vu thương đại lục, cái này rất quan trọng đối với ta, ngoài thông tin, ta còn có thể gặp được nhiều nhân vật tầm cỡ, có thể trao đổi buôn bán, hoặc tìm đồng đội mạnh trợ giúp một số chuyện.
-tóm lại thần võ minh là nơi ta cảm thấy bản thân sẽ hòa hợp tốt nhất nếu đầu quân.
-lý do thứ hai và cũng là quan trọng nhất, thần võ minh chính là một thế lực lớn bậc nhất trên vu thương đại lục, nếu gia nhập một thế lực kiểu như vầy, ta có thể nhận được sự hậu thuẫn rất lớn.
-như các vị trưởng lão ở đây đều biết, Hàn Thiên ta có chút bất hòa với hoàng triều, thậm chí là người của sa đọa điện và huyết nhận điện cũng có không ít kẻ đã chết trong tay ta.
-kẻ thù của ta thì không ít, mà bản thân ta cùng những bằng hữu của ta lại chưa đủ sức tự vệ, gặp lúc đông bộ châu đang rối ren, sắp đối mặt với nguy cơ chiến tranh, ta cùng đồng bạn lại càng cần một nơi để có thể lánh phong ba, thần võ minh chính là một nơi như vậy.
Hàn Thiên vừa nói dứt câu, Chung Ly liền cười niềm nở tiếp.
-ta cũng đoán được cậu sẽ đến đây vì lý những do này, vậy nên mới dám đến nhà đưa ra lời mời, nhưng trước khi để cậu gia nhập thần võ minh, ta muốn cho cậu biết trước một chuyện, xo về tiềm lực tài chính, thần võ minh tất nhiên không thể cho cậu được đãi ngộ, bằng những nơi khác.
-cái này không biết cậu có để tâm không vậy?.
Hàn Thiên khóe môi khẽ điểm một nụ cười hòa nhã nói.
-trong hai lý do mà vãn bối vừa trình bày, có điểm nào nhắc đến chuyện ta sẽ yêu cầu đãi ngộ như thế nào không?, chỉ cần thần võ minh các vị chịu cho vãn bối một vị trí, ra mặt những lúc cần thiết, vãn bối đã vạn phần cảm tạ rồi, chuyện đãi ngộ đối với ta không phải là vấn đề.
Hàn Thiên vừa dứt câu, lão bà lớn tuổi nhất chổ này liền có chút hài lòng nói.
-ta sớm nghe nói Hàn Thiên cậu mở y quán kinh doanh, sinh ý thực sự là không tệ chút nào, hơn nữa trong nhà cậu trồng không ít linh dược, tài phú mà cậu đang nắm hẵn cũng không ít nhỉ?, chúng ta ban đầu định cho cậu đãi ngộ bằng vị trí trưởng lão nội đường, mỗi tháng nhận được khoảng một vạn linh thạch, nhưng thấy hậu bối cậu hiểu chuyện như vậy, xem ra lúc này thần võ minh đã đỡ được một khoảng rồi ha ha.
Lão bà nọ vừa dứt lời, Chung Ly liền cười ngượng nói.
-để Hàn tiểu huynh đệ chê cười rồi, vị này gọi là Vương lão bà, là trưởng quỹ phụ trách mọi khoảng chi tiêu lớn bé ở trụ sở thần võ minh này, Vương lão bà tuy có tính toán chi li một chút, nhưng vấn đề tài chính luôn rất rõ ràng, đối với đám trưởng lão chúng ta, bà ấy chưa từng trễ nãi phụ cấp hàng tháng bao giờ.
-đãi ngộ của Hàn Thiên cậu lúc đến thần võ minh chúng ta đều đã thông qua, thực sự mà nói một vạn linh thạch một tháng đối với cậu chắc không phải khoảng thu nhập lớn gì, nhưng đối với trụ sở thần võ minh ở đại ninh, đây là một con số không dễ chịu đâu.
-nếu Hàn tiểu huynh đệ thực sự không màng đến khoảng đãi ngộ kia, đấy thực sự là một điều khiến chúng ta vô cùng trân quý.
-thần võ minh lập ra để bảo vệ quyền lợi chung nhất, của những tu luyện giả thân cô thế cô khỏi bị các thế lực lớn khác ức hiếp, thế nên Hàn tiểu huynh đệ yên tâm, chỉ cần là thành viên của thần võ minh, một khi gặp phải kẻ thù không thể đối phó, các huynh đệ trong hội chấp pháp tại thần võ minh, nhất định ra mặt hỗ trợ.
-riêng Hàn Thiên cậu là do hội đồng trưởng lão mời về, nếu cậu gặp phải uy hiếp đến từ các thế lực lớn khác, chỉ cần còn ở trong quốc thổ đại ninh, hội đồng trưởng lão tối cao chúng ta nhất định ra mặt thay cậu.
Có lời bảo chứng này của Chung Ly, Hàn Thiên cũng an tâm hơn không ít, hắn chỉ lo lắng hoàng thất cùng mấy thế lực chưa rõ khác sẽ âm thầm gây sức ép đến cuộc sống của hắn và đồng bạn, nay đã có chỗ dựa vững chắc như thần võ minh, thời gian sau này ở đế đô, Hàn Thiên hắn cũng bớt đi một mối lo lớn, nghĩ đoạn liền vòng tay hướng Chung Ly cùng những người khác nói.
-đa tạ hậu đãi của các vị tiền bối, Hàn Thiên ta cảm kích bất tận.
-vấn đề của các vị ta đã trả lời, không biết là hiện tại, các vị có thể giải thích cho ta một chút về những điểm nghi vấn ta đã nêu ban nãy được chưa?.
Nói đến vấn đề này, Lý Siêu ngồi yên lặng nãy giờ đột nhiên cất tiếng nói.
-những vấn đề mà Hàn tiểu huynh đệ đề cập, thực ra cũng chỉ là những chuyện cơ bản, dù cậu không hỏi, chúng ta cũng sẽ nói cho cậu biết mà thôi.
-bản thân Lý Siêu ta chính là thống lĩnh của hội chấp pháp tại thần võ minh, nói về quy cũ, trong minh cũng chẳng có quá nhiều, chủ yếu cậu chỉ cần không đả động đến pháp luật của đại ninh, không làm ra những sự việc có can hệ lớn đến khó khống chế nổi.
-lúc đó Hàn tiểu huynh đệ coi như đã tuân thủ hơn một nửa quy củ trong minh rồi, mấy quy lệ còn lại, chủ yếu nói về việc cậu không được lạm dụng quyền hành, lừa đảo lợi dụng những người khác vì mục đích của bản thân, hay công khai bí mật của thần võ minh cho tổ chức khác biết.
-tóm lại trong minh có khoảng hơn hai mươi điều lệ, chủ yếu là những quy tắc cư xử tối thiểu giữa người ở đây với nhau, không có quy tắc nào quá khắc khe hay cực đoan, cái này ở trong đơn xin gia nhập có in sẵn, lát nữa cậu có thể từ từ xem sau.
-nhưng cái chung nhất là sự tự do của người trong minh không bị đả động quá nhiều, điểm này ta có thể khẳng định với cậu.
Dừng một chút Lý Siêu chăm chú nhìn Hàn Thiên tiếp.
-thần võ minh thông thường thu nhận thành viên đều không quá chú tâm đến những chuyện như gia thế, thiên phú, thực lực hay, tiềm lực phát triễn, chủ yếu người đến chỉ cần không phải người trong giới hắc đạo, không bị truy nã bởi các thế lực chính đạo được đông đảo nhân tộc công nhận là được.
-riêng Hàn Thiên cậu là nhân vật đặc thù, bởi không nhiều người có thiên phú trác tuyệt như Hàn Thiên cậu đồng ý gia nhập thần võ minh, mà cậu cũng chẳng thuộc hai nhóm người thần võ minh không thu nhận, nên về tư cách, cậu coi như đã thừa rồi.
Về điều cuối cùng mà cậu thắc mắc, ta nghĩ nên để Vương lão bà nói sẽ tiện hơn.
Lý Siêu vừa nói dứt câu, Vương lão bà liền khẽ dùng ánh mắt đánh giá nhìn Hàn Thiên nói.
-lúc nghe Chung Ly ba hoa về tiềm năng phát triễn của Hàn Thiên ngươi, nói cái gì mà thần võ minh dù có thành quỷ nghèo cũng phải kéo ngươi về, ta vốn còn khinh thường một trận.
-nay tận mắt nhìn thấy ngươi rồi, quả thực Chung Ly không hề ba hoa về ngươi, thậm chí hắn còn chưa nói được hết điểm lợi hại của ngươi kia.
-dù gì chúng ta cũng đang trong một cuộc nói chuyện nhẹ nhàng, thế ta muốn hỏi vui cậu một câu.
-cậu nghĩ trong số chúng ta, người trẻ nhất bao nhiêu tuổi rồi?.
Thú thật thì Hàn Thiên chưa hiểu ngụ ý của Vương lão bà cho lắm, bất quá theo mắt nhìn của hắn, người trẻ nhất đương nhiên là nữ tử xinh đẹp nhìn như chỉ mới hai lăm hai sáu kia.
Trong lòng khẽ đoán định một chốc, Hàn Thiên liền hướng Vương lão bà trả lời.
-vãn bối nghĩ người trẻ tuổi nhất trong số các vị hẵn là tỷ tỷ kia, dung mạo của tu sĩ liên quan nhiều đến thành tựu lúc trẻ cũng như số thọ nguyên còn lại, nhìn dáng điệu của vị tỷ tỷ kia, vãn bối mạn phép đoán nàng khoảng ba trăm tuổi.
Đám lão nhân kia bất chợt cười rộ một trận, lập tức có người vỗ tay nói.
-đúng là suy nghĩ của những thiên chi kiêu tử, không giống người bình thường, Liễu nguyên muội tử thực ra vẫn còn rất trẻ trung trong mắt các vị hậu bối lắm a.
Người nọ vừa dứt lời, bản thân nữ tử tên Liễu Nguyên mà Hàn Thiên vừa đoán tuổi, cũng chợt cười quyến rũ nhìn hắn nói.
-tiểu đệ đệ, ngươi nhìn tỷ tỷ thành người trẻ trung xuân thì như thế, không biết trong lòng có ý gì với ta không vậy?, tiếc là tỷ tỷ sống đến nay cũng cập kê qua mấy lần đạo lữ, độ già dặn phong nguyệt thực sự dày đến không kể nổi.
-tiểu đệ đệ đang lúc trẻ trung phơi phới, dáng mạo lại xuất chúng tuyệt luân thế này, tỷ tỷ dù thích vô cùng, nhưng cũng ngại không dám động chân động tay với đệ, sợ mấy lão quái ở đây cười chê ta mất.
Hàn Thiên cũng không hiểu tại sao những đại cường giả này lại có ý tiêu khiển với dự đoán của hắn như vậy, chỉ là suy nghĩ của những người đã kinh qua vô số tuế nguyệt, Hàn Thiên hắn nhiều khi khó mà nắm bắt được, đành phải đợi xem bọn họ nói gì.
Vương lão bà sau một thoáng cười khẽ, liền nhìn Hàn Thiên ôn tồn nói.
-Liễu Nguyên có thể coi là kỳ tài kinh diễm nhất trong đám chúng ta, nàng là người trẻ nhất trong số trưởng lão ngồi ở đây, điểm này Hàn Thiên cậu không có đoán sai.
-chỉ là tuổi thật của Liễu Nguyên vốn lớn hơn mười lần so với dự đoán của cậu mà thôi.
Thoáng thu lấy nét bất ngờ trong đáy mắt Hàn Thiên, Vương lão bà lại tiếp.
-cậu ngạc nhiên đến vậy cũng không có gì lạ, đối với thiên tài tuyệt thế, có thể đánh về được vương hiệu của lý khố đại học viện, suy nghĩ về con đường tu luyện xo với người thường tất nhiên là có điểm khác biệt.
-cậu thấy diệt yên vương gia ba trăm tuổi đạt đến cảnh giới nhân trung tướng quân đỉnh phong, thực lực ngang võ hoàng trung tầng cường giả, liền nghĩ người thường có thể nội trong mấy trăm năm, liền khả dĩ đạt đến những cảnh giới kiểu vậy.
-nhưng thực tế dự đoán ấy chỉ dựa trên quan sát về những cường giả thiên tài giống như cậu, còn những tu sĩ phổ thông chúng ta, muốn tu luyện đến những cảnh giới cao ngang võ vương võ hoàng, đều là phải mất hàng ngàn năm.
-Vương lão bà ta sở dĩ gọi là Vương lão bà, vì căn bản cả ta lẫn những người xung quanh đều không nhớ nổi tên ta nữa rồi, ta hiện tại thực lực đạt đến võ tôn sơ tầng, thọ nguyên có thể đạt đến hơn hai vạn năm.
-Hàn Thiên ngươi nhìn ta có dáng vẻ này, hẵn cũng đoán được, ta đã trãi qua bao nhiêu năm trong hai vạn năm đó rồi nhỉ?.
-tuổi thực của ta, có thể tính sơ sơ là trên một vạn năm ngàn rồi, chuyện đại ninh ra đời, rồi trãi qua những biến cố gì, đôi mắt này của ta đều đã chân chính nhìn qua.
-ở trên đại thiên giới, trở thành tồn tại cấp võ tôn đã có thể coi là tồn tại chí cao, thậm chí trong nội bộ hoàng thất cũng không có quá mười người đạt đến thực lực này, mà hầu hết đều đã vân du tứ hải để tìm cơ duyên đột phá cho mình, lúc này đều chẳng còn ở tại đại ninh.
-những vị trưởng lão ngồi ở đây, Chung Ly bảy ngàn tám tăm tuổi, Lý Siêu bảy ngàn bảy trăm tuổi, trừ đại trưởng lão cùng hai vị khác hiện không có mặt ở đây, tất cả những người Hàn Thiên ngươi thấy, bọn họ đều là hậu bối của ta.
-từ khi tổng bộ thần võ minh ở đại ninh được thành lập, hội đồng trưởng lão đều phải là những đại năng có tu vi chí cao, cũng như bản thân đã đạt được những thành tựu nổi trội, chỉ là trong mấy ngàn năm qua, ta chưa từng thấy vị trưởng lão nào được kết nạp, có tiềm năng phát triễn bằng được một phần ba Hàn Thiên cậu.
-trên thân có đủ mọi vinh quang của thiên chi kiêu tử, việc Hàn Thiên cậu đồng ý đến thần võ minh ta đầu quân, cậu chính là trường hợp lạ nhất mà ta từng biết.
Dừng một chút, Vương lão bà liền nhìn thẳng vào mắt Hàn Thiên hỏi.
-nãy giờ ta đã nói với cậu về rất nhiều chuyện, hiện ta muốn biết, cậu có thể nói cảm nghĩ của cậu, nếu ta cùng những vị trưởng lão ở đây, quyết định cho cậu một cái ghế trong hội đồng này hay không?.
Ánh mắt Hàn Thiên từ chỗ chăm chú lắng nghe, sau lời này của Vương lão bà, liền chợt hóa kinh nghi bất định, lát sau như đã suy nghĩ qua về mọi thứ một lượt, Hàn Thiên liền cung kính thực tâm nói.
-vãn bối đã hiểu những gì Vương lão bà muốn đề cập, ta tự thấy bản thân tu vi còn thấp, tự thẹn kinh lịch lẫn hiểu biết đều không bằng một phần của các vị tiền bối ngồi ở đây, thế nên tất nhiên không dám cùng các vị ngồi ngang hàng.
-vị trí mà các vị muốn trao cho là quá sức đối với ta hiện tại, vậy nên vãn bối chỉ có thể tự thẹn không dám nhận.
Vương lão bà trước câu trả lời này của Hàn Thiên, ánh mắt thoáng hiện nét vừa ý, nhưng cũng rất nhanh đổi thành vẻ tán thưởng nói.
-Hàn Thiên hậu bối, với thực lực của cậu, việc được ngồi vào một cái ghế trong hội đồng trưởng lão thực sự là hơi quá sức.
-bất quá điều này cũng không phải là không thể, bởi với tài năng của cậu, một hai trăm năm nữa, thành tựu nhất định có thể xánh ngang với mấy người chúng ta.
-ta nói nhiều như thế không phải để cảnh tĩnh hay nắn gân cậu, ta nói những điều đó để cậu thấy rằng, bản thân có một tiềm năng phát triển mà những người ngồi ở đây như chúng ta không có.
-chúng ta ở đây trừ Liễu Nguyên còn có cơ may đạt đến những cảnh giới cao hơn võ tôn, còn lại đều chỉ có thể đặt mục tiêu tại mức ngang võ tôn cường giả.
-ngày tháng năm dài đăng đẳng, thọ nguyên của chúng ta cũng sẽ đến lúc tận, khi đó…chỉ còn những người trẻ có tiềm năng lớn đứng ở đây, tiếp tục công việc của chúng ta.
-ta mất gần một vạn năm mới đạt đến được cảnh giới võ tôn sơ tầng, nhưng năm ngàn năm qua, tu vi đều gần như dậm chân tại chỗ, thêm năm ngàn năm nữa chỉ sợ cũng sẽ vẫn chẳng có tiến triễn gì.
-cuộc đời dài đăng đẳng của ta rồi cũng sẽ kết thúc.
-nhưng Hàn Thiên cậu cùng Liễu Nguyên, hai người là những cá nhân có tiềm năng lớn hơn người như chúng ta.
-riêng Hàn Thiên cậu, việc cậu chịu đầu quân cho thần võ minh, đối với tiềm năng của cậu đã là một thiệt thòi.
-nếu không để cho cậu một chút ưu ái thì không được, mà ưu ái cậu quá liền có điểm không thỏa.
-vì thế cho nên, ta nghĩ có một vị trí đã bỏ trống hơn ba ngàn năm, mà chưa có ai đủ tư cách ngồi vòa đó, nhưng Hàn Thiên cậu thì có.
-chúng ta sẽ cho cậu làm thiếu toàn quyền trưởng lão trong trưởng lão hội này, bản thân có thể nhận được ưu ái như trưởng lão thật thụ, nhưng quyền hành thì chưa được kích hoạt.
-ngày sau nếu cậu đạt đến thực lực võ hoàng cường giả, hoặc bản thân lập được chín đại chiến công, thiếu toàn quyền trưởng lão, sẽ trở thàn toàn quyền trưởng lão thực thụ, lúc đó… ngay cả đám tiền bối chúng ta, cậu cũng có thể tùy ý phân phó sự vụ, cách giải quyết này của ta, Hàn Thiên cậu thấy thế nào?.
Vương lão bà vừa dứt lời, trong phòng nghị sự liền nổi lên một trận nhiệt náo, Chung Ly lập tức tỏ nét bất ngờ nói.
-thiếu toàn quyền trưởng lão?, Hàn Thiên hắn quả thực đủ tư cách, nhưng bàn bạc ban đầu của chúng ta đâu phải như vậy?, chuyện này quyết định có sớm quá hay không?.