Trên đường về nhà, Hàn Thiên không khỏi suy nghĩ về thân phận thực sự của tên hắc y nhân nọ, dù không muốn khẳng định, nhưng ban nãy nếu không có tiểu kim long ra tay hỗ trợ, Hàn Thiên hắn có khi đã thực sự mất mạng dưới một kiếm kinh thiên của hắc y nhân kia rồi.
Dù là luyện thể giả với khả năng sinh tồn mãnh liệt, hay là tu tiên giả với lượng linh lực vô biên, nếu không nắm rõ được đối thủ của mình có gì, đấu pháp thất bại mất mạng cũng là chuyện bình thường.
nghĩ một hồi, khả năng lớn nhất mà Hàn Thiên hắn có thể suy ra được, tên hắc y nhân kia, khả năng chính là người của một ứng viên tranh hoàng vị nào đó phái đến
Hiện nay trong triều đường, Lưu Mộ chính là một trong những ứng viên lớn nhất cạnh tranh vị trí tân hoàng đế, mà chỉ cần bỏ công điều tra một chút, liền có thể biết được, người sẽ hỗ trợ Lưu Mộ trở thành tân hoàng, chính là Hàn Thiên.
Trong lúc này có người muốn ra tay với hắn cũng không có gì lạ, nếu có thể khiến Lưu Mộ hụt mất vòng ba, khả năng bị loại của hắn là rất cao.
Nhưng hiện tại không bằng không chứng, Hàn Thiên cũng chẳng thể điều tra cặn kẽ chuyện này, trở về nhà, hắn mượn chuyện bị hắc y nhân tấn công ban nãy, nói sẽ nhân cơ hội ra ngoài tạm lánh một thời gian, đồng thời tu luyện tìm cách tăng chiến lực.
Nhược Mộng và Túc Chi đều có ý muốn đi theo, cũng nhân cơ hội này du ngoạn bên ngoài một chuyến, bất quá lần này Hàn Thiên hắn chính là đi cùng với Đông Phương Thái Ngọc, để Nhược Mộng và Túc Chi biết chuyện này, nhà của hắn e là phải tan hoang một chập.
Vậy nên tốn không ít lời lẽ, Hàn Thiên rốt cuộc cũng thuyết phục được hai nữ tử này, thành công trốn mất một thời gian, hẹn nếu nhanh thì một tuần, chậm thì hai tuần, kiểu gì thì trước khi đại điển chọn ra tân hoàng của đại ninh bắt đầu, hắn cũng sẽ trở về.
Chuẩn bị ổn thỏa việc trong thần võ minh, cũng như giao lại những công việc kinh doanh ở các cửa hàng cho người đáng tin cậy, để tránh có chuyện không hay xảy ra, trời vừa xế chiều, Hàn Thiên đã rời thành ra ngoại ô đế đô, chờ đến giờ tuất.
Đông Phương Thái Ngọc quả nhiên đúng hẹn, còn một khắc nữa mới đến giờ, nàng ta đã tới nơi rồi, Hàn Thiên ẩn thân từ sớm, cũng rất nhanh xuất hiện, bình thường Hàn Thiên hắn hay mặt y phục màu tối, tóc xõa tùy ý, nhưng hôm nay để tránh người khác nhận ra, hắn đặc biệt chọn một bộ y phục màu xanh lục, tóc búi kỹ càng, trông mảnh khảnh thư sinh hơn bình thường rất nhiều.
Đông Phương Thái Ngọc hôm nay cũng không vận y phục sặc sở, mà đổi qua một bộ trường bào rộng rãi có chân váy kiểu cung thủ, đan xen bởi họa tiết đỏ trên nền vải đen, phối cùng với áo choàng rộng phong cách giống cẩm y vệ thông thường, mái tóc dài màu tím đặc trưng đã được áo choàng che mất, vóc dáng hoàn mỹ ngạo nhân không quá lộ liễu dưới bộ trường bào rộng.
Ma nữ này thoáng cái từ một vưu vật trời sinh, phong tình vạn chủng, phút chốc hóa thành nữ vương khí chất tôn quý không gì sánh được, thay đổi này cũng làm Hàn Thiên thoáng ngẫn người.
Đông Phương Thái Ngọc rất tinh ý nhận ra được điểm này, cũng chợt gieo ánh mắt đánh giá lại hắn một chút, giây lát sau nàng ta bất giác cất tiếng.
-bộ dáng này của ngươi cũng không tệ, bớt đi chúng phong trần cao thâm, thêm chút nho nhã thanh tao, nếu đế đô có mở đại hội dành cho văn nhân công tử, ngươi nhất định lấy được vị trí rất cao.
Thú thực thì Hàn Thiên hắn thích đi cùng những nữ nhân kín đáo một chút, hôm nay Đông Phương Thái Ngọc vừa hay diện y phục hợp ý hắn, vậy nên cũng không tiếc một lời khen tặng.
-cô cũng không tệ đâu, rất ra dáng vương tộc, người ngoài nhìn vào, chắc chắn không nhận ra cô là chủ nhân của thanh lâu lớn nhất đại ninh.
Hàn Thiên vừa dứt lời, Đông Phương Thái Ngọc liền lên giọng hỏi lại.
-ngươi nói vậy là có ý gì???, tỵ hiềm thân phận của ta, cũng không đến nổi nói ra công khai như vậy chứ?, thực sự không nghĩ cho cảm nhận của ta à???.
Đông Phương Thái Ngọc nói xong, Hàn Thiên liền cười khẽ đáp.
-ai bảo cô không cho ta biết thân phận thực của mình, hiện ta thấy thế nào thì nói thế ấy, chứ cô còn muốn ta nói về cô thế nào nữa đây???.
Đông Phương Thái Ngọc thoáng tỏ nét cao thâm tiếp.
-thân phận của ta, một khi ngươi biết được nhất định hoảng loạn đến ngã ngữa ra đấy, xo với xuất thân của Nhược Mộng, chỉ có càng ghê gớm hơn, chứ không có chuyện thua kém.
Hàn Thiên nghe vậy cũng giả vờ kinh ngạc đáp.
-nếu vậy ta càng phải giữ khoảng cách với ma nữ như cô rồi.
-ta không muốn có một ngày, bản thân sẽ bị một đám đại ma đầu rượt chạy khắp đại thiên giới.
Hàn Thiên vừa dứt lời, Đông Phương Thái Ngọc liền cười đắc ý đáp.
-thế nên ta mới muốn biến ngươi thành một đại ma đầu, cả đời cùng ta đi khắp nơi làm chuyện xấu đấy.
-thế nào???, chúng ta không phải sắp sửa đi làm chuyện xấu đây sao???.
Nói đi nói lại, ma nữ này vẫn là khó thuần như vậy, Hàn Thiên cũng ngại dùng lý lẽ với nàng ta, chỉ tỏ vẻ ngoài cuộc đáp.
-lần này đi cùng, cô không được gọi tên thật của ta, ta đã nghĩ qua, tên mới mà cô cần nhớ, chính là Thiên Vũ, tuyệt đối đừng có gọi lầm.
Đông Phương Thái Ngọc thoáng nở nụ cười vui vẻ đáp.
-được thôi vậy ta cũng đổi tên thành lão bà, từ nay ngươi hảy gọi ta là như thế.
Bất giác khoát tay Hàn Thiên đầy thân mật, nụ cười lần này của Đông Phương Thái Ngọc đã có chút ma mãnh tiếp
-Thiên Vũ nghe cũng hay đấy, thế nhưng ta thích gọi ngươi bằng lão công hơn, nào ta đi làm chuyện xấu thôi lão công.
Hàn Thiên thoáng giật cánh tay đang bị ma nữ kia vòng qua, giọng quyết đoán nói.
-đừng mơ ta sẽ gọi cô như thế, bằng hữu, đối tác, hay đồng môn, thứ gì cũng được, cô tuyệt đối đừng có hàm hồ, có bỏ tay ta ra không thì bảo???.
Đông Phương Thái Ngọc lại chợt cười ranh mảnh đáp.
-nhưng ta cứ thích gọi ngươi là lão công đấy???.
-lão công à…lão công ơi!!!.
-bây giờ người ra vào cổng thành cũng không ít, nếu muốn ngày mai cả đế đô biết, thiếu toàn quyền trưởng lão của thần võ minh nửa đêm rời thành cũng nữ tử của xuân nguyệt lâu, vậy thì cứ làm lớn chuyện lên đi.
-ta lại muốn xem biểu hiện thú vị của tiểu tiên nữ Nhược Mộng, thực tâm thực dạ tin vào lời nam tử trong lòng, an ổn ở nhà chờ đợi, để rồi nhận ra bản thân đã bị lừa, rốt cuộc Nhược Mộng nàng ta sẽ có biểu hiện gì???.
Mặt Hàn Thiên thoáng tối xầm nói.
-ta thực sự đã lầm, hóa ra cô vẫn là ma nữ sát nhân không cần đao như lúc đầu ta gặp.
-muội muội…từ giờ cho đến khi xong việc, cô sẽ là muội muội ta, tuyệt đối đừng nghĩ có thể tiến xa thêm.
Giọng Đông Phương Thái Ngọc chợt có phần mùi mẫn đáp.
-vị đại ca này tuy lớn xác, nhưng hình như tuổi thật xo với ta còn nhỏ hơn gần ba năm nhỉ???, vậy mà vẫn tự nhiên xưng đại ca như vậy???
Hàn Thiên bất giác cười khẩy đáp.
-cô bất quá cũng chỉ là nữ tử đôi mươi thôi, hồi đó bằng tuổi cô, ta đã ra chiến trường đánh hơn trăm trận rồi, nói cho cô biết, ta chính là một lão lang ẩn núp trong thân xác thiếu niên đấy.
-cẫn thận ta ăn cô không còn một mẫu xương.
Ánh mắt Đông Phương Thái Ngọc thoáng sửng lại trong thoáng chốc, bất quá nàng ta rất nhanh đã lấy lại khí thế, miệng cười rạng rỡ nói.
-nếu thế thì ta càng thích ngươi hơn rồi, hóa ra ngươi là một lão lang ma mãnh, chứ không phải một chú cừu chưa biết chuyện à???, thực hợp ý ta lắm, Thái Ngọc hứa xin hứa.
-nhất định trở thành một nương tử biết vân lời, không để người thất vọng.
Nói đoạn hai cánh tay càng cố ý xiết chặc lại, Hàn Thiên thoáng chốc cảm nhận được một sự mềm mại êm ái khó tã thành lời, ở trước người Đông Phương Thái Ngọc, phải nói dáng người của ma nữ này đúng là thế gian có một, chỉ một chút tiếp xúc đơn giản, dù cách vài lớp áo cũng khiến người ta phải điên đảo thần hồn.
Hàn Thiên còn chưa kịp nói gì, đã bị ma nữ kia mãnh liệt kéo đi, miệng không ngừng đắc ý nói.
-thời gian không còn sớm nữa, ta lên đường thôi lão công!!!.
Ba ngày…đúng ba ngày thời gian kể từ lúc Hàn Thiên rời đế đô cùng Đông Phương Thái Ngọc.
Nhưng ba ngày thời gian, mà hai người bọn họ mới đi được có ba vạn dặm, cái tốc độ này thực sự đã khiến Hàn Thiên ngỡ ngàng đến bật ngữa.
Với tốc độ của Hàn Thiên hắn hiện tại, một khi dùng đến long hành bách biến đệ nhất trọng, một canh giờ liền có thể đi một vạn dặm, tất nhiên sữ dụng thần thông là cực kỳ hao tổn thể lực, nhưng dù có vừa đi vừa nghỉ, nội trong một ngày, từ đế đô đến yến gia bảo tuyệt đối không vấn đề.
Nhưng mà vừa rời khỏi đế đô, Đông Phương Thái Ngọc liền nói bản thân không muốn tự thân di chuyển, liền lấy ra một món bảo khí phi hành hình tấm thảm, khiến Hàn Thiên không khỏi ngỡ ngàng.
Tốc độ của tấm thảm bay kia không tệ, mỗi canh giờ đi được năm vạn dặm, xo với thiên lý ngư của Hàn Thiên thực sự là nhanh hơn gấp đôi, dù mưa hay nắng, dù có yêu cầm công kích, phòng hộ của tấm thảm bay kia đều có thể ngăn chặn, nếu là bình thường, trải nghiệm du lịch trên món hồn khí phi hành đặc thù này cũng không tệ.
thế nhưng một tấm thảm thì lớn được bằng nào chứ???, dài bảy thước rộng sáu thước, hai người ngồi lên đó không cẩn thận liền chạm phải nhau, nhiều khi Hàn Thiên hắn đã cố tĩnh tâm tu luyện, ma nữ kia lại cứ quấn quýt như yêu ma, suốt ngày giở trò câu dẫn hắn, nếu không thì cũng tìm cách hỏi không hết chuyện.
đi dọc đường gặp phải chuyện bất bình nào, ma nữ này đều làm như bản thân rất hào hiệp, nhất nhất ra tay cứu giúp hết thảy, gặp cảnh sắc tú lệ, hay sự tình gì hay ho, nàng đều nán lại ít lâu để quan sát, vậy nên mới chậm trễ không ít thời gian, hôm qua Hàn Thiên đã nhắc khéo ma nữ này một chút, nàng ta cũng hứa sẽ tăng tốc nhanh hơn.
Hôm nay đã là rạng sáng ngày thứ tư, Hàn Thiên cùng Đông Phương Thái Ngọc đang băng qua một vùng núi cảnh sắc vô cùng hùng vĩ tú lệ, hiện đang là giữa trưa, ánh dương quang vô cùng gay gắt chói lọi.
Bất quá tấm thảm bay của Đông Phương Thái Ngọc có một vòng phòng hộ bên ngoài, chỉ cần nàng ta muốn, điều chỉnh ánh sáng cùng nhiệt độ trên thảm ở mức vừa đủ không thành vấn đề, bay qua vùng núi sơn thanh thủy tú như vậy, mấy năm nay ở đế đô Hàn Thiên cũng không có quá nhiều trãi nghiệm tương tự, thoáng chốc cũng ngơ ngẫn ngắm cảnh một hồi.
Cơ mà vùng núi này dù rộng, nhưng ít nhiều cũng phải có một vài phi đội qua lại, vì sao đám Hàn Thiên đi nãy giờ vẫn không gặp được một ai khác ra vào khu vực này?, trong lúc còn chưa nghĩ ra vấn đề, trước mặt Hàn Thiên cùng Đông Phương Thái Ngọc, liền xuất hiện một đám gần mười lăm cường giả thực lực không kém chặn đường.
Hàn Thiên thoáng quan sát đám người này, tên nào tên nấy mặt mũi đều bặm trợn, thân mang theo không ít vũ khí, chắc chắn là chẳng phải phường thiện lành gì?.
Còn chưa kịp nghĩ ngợi, thủ lĩnh của đám người kia, một nam tử bụi bặm mặc áo da thú, trông như nam nhân tam tuần đã cách không vung đến một chưởng, rất nhanh không gian quanh thảm bay của hai người bọn Hàn Thiên như rơi vào trong đầm lầy, có di chuyển cách nào cũng không được.
Nam nhân kia khẽ nắm chặc tay, phòng hộ trên tấm thảm bay của Đông Phương Thái Ngọc thoáng chốc bị phá vỡ, giới vực bao trùm gần ba mươi trượng không gian, lại như có thể hóa thành thực chất, tiến hành công kích tới kẻ thù, nam nhân mặc áo lông thú kia, nhất định là võ vương cường giả.
Vừa phá bỏ phòng hộ trên tấm thảm bay, nam nhân nọ liền cười vang vang nói.
-thật không ngờ hôm nay vừa xuất hành, liền có thể gặp được nhiều mục tiêu tuyệt hảo đến vậy, ban nãy vừa cướp được một thương đoàn, giờ lại có một đôi tiểu tình nhân đến nạp mạng.
-thương đoàn vừa nãy vì chống lại sơn phong trại chúng ta nên cả đoàn đều bị diệt, hai người kia nếu muốn sống, tốt nhất nên biết điều một chút.
Nam nhân kia vừa dứt lời, trong đầu Hàn Thiên liền đánh ầm một tiếng “không tặc”
Hắn và Đông Phương Thái Ngọc vậy mà lại xui xẻo đến vậy, giữa đường gặp không tặc, một đám tặc tử thực lực không kém, thủ lĩnh còn có thực lực võ vương cảnh giới, tấm thảm bay nhỏ nhoi không đáng chú ý gì mấy, thế mà vẫn bị đám không tặc dọc đường nhắm đến.
Ngoài tên võ vương cường giả kia ra, trong đám tặc tử này còn có không ít võ tông cùng đại võ sư cường giả, thậm chỉ kỵ sĩ cùng ma pháp sư có thực lực ngang võ tông cũng có một hai người.
Hàn Thiên đi cùng Đông Phương Thái Ngọc, một đại vưu vật hồng nhan họa thủy bực này, nếu để tên thủ lĩnh của đám không tặc vừa thấy, nhất định sẽ quyết bắt cho được ma nữ này làm trại chủ phu nhân.
Hàn Thiên đã cởi ra áo ngoài, nhanh chóng khoát lên đầu Đông Phương Thái Ngọc, tránh để nàng ta bị phát hiện, sau đó bình tĩnh hướng đám không tặc kia cất tiếng.
-ta cùng phu nhân tình cờ đi qua chổ này, vốn không biết đây là đất của sơn phong bang các vị, các vị sinh tồn ở đây khó nhọc, chúng ta không có ý quấy rầy.
-tiện đây có chút lễ mọn, mong chư vị nhận lấy mà rũ lượng hải hà, để phu phụ chúng ta rời đi trong êm thắm.
Nói đoạn Hàn Thiên liền nhanh chóng quăng ra một túi càn khôn, bên trong chứa mười vạn linh thạch ròng.
Tên thủ lĩnh của đám không tặc kia, cũng chẳng sợ Hàn Thiên ám toán, trực tiếp cách không đón lấy túi càn khôn kia kiễm tra bên trong.
ở phía này Đông Phương Thái Ngọc bất giác cười mỉm nói.
-chịu nhận ta là lão bà rồi sao???, ta tưởng ngươi sẽ nói ta là muội muội của ngươi chứ?.
Tình cảnh này mà còn đùa được, ma nữ đúng là ma nữ, không hề biết trời cao đất dày là gì, nghĩ đoạn Hàn Thiên cũng lặng lẽ đáp.
-đám không tặc này nếu biết cô đã là nữ tử của người khác, hứng thú sẽ giảm đi non nửa, bình thường gặp phu phụ đi đường, nếu biểu hiện tốt một chút, trừ phi nhan sắc của nữ nhân kia quá nổi bậc, nếu không đám tặc tử cướp đường sẽ không quá gây khó dễ.
-cô chính là loại nữ tử sẽ khiến những kẻ kia bất chấp hết tất thảy đấy, vậy nên ngoan ngoãn một chút, chớ có để lộ bản thân.
Đông Phương Thái Ngọc khóe môi lại thoáng nở một nụ cười ý vị, bất quá nàng ta chỉ cười thôi, cũng chẳng nói thêm gì khác.
Phía bên kia, nam nhân mặc áo lông thú cuối cùng cũng kiễm tra xong túi càn khôn mà Hàn Thiên đưa đến, lại quan sát hắn và Đông Phương Thái Ngọc một chút, thấy Hàn Thiên khí tức sâm nghiêm, trên người có đem theo một yêu thú lục cấp.
Đông Phương Thái Ngọc thì uy áp võ tông cao tầng cường giả rất rõ ràng, cộng thêm khí tức bất phàm của viêm thần mãng không nội liễm được bằng tiểu kim long, đã khiến thủ lĩnh của đám không tặc kia do dự trong thoáng chốc.
Phải biết ưng khiếu kỵ quân là kết hợp giữa một võ tông và một yêu thú lục cấp, chỉ cần là ưng khiếu kỵ quân trung cấp, đã có thực lực ngang võ vương cường giả, mà hai người ở trước mắt một người có yêu thú lục cấp, một người có yêu thú ngũ cấp.
Nếu hai ưng khiếu kỵ quân sơ cấp đi cùng nhau, võ vương cường giả cũng có thể gặt lấy khổ đầu, nhìn phục sức thì Hàn Thiên và Đông Phương Thái Ngọc đều không phải loại có gia thế tầm thường, thoáng suy tính một chút, thủ lĩnh của đám không tặc kia liền cảm thấy không nên động đến hai kẻ này, bất giác cười lớn nói.
-mười vạn linh thạch quả thực là một điểm thành ý không nhỏ, hai vị đạo hữu còn trẻ mà thực lực đều bất phàm như vậy, vung tay cũng rất hào sảng, Lục Ly cùng sơn phong đoàn tất nhiên sẽ không làm khó.
-mời các vị đi qua.
Nói đoạn Lục Ly cùng người của sơn phong trại cũng thực sự tách ra một con đường để, Hàn Thiên cùng Đông Phương Thái Ngọc đi qua, dù trong lòng rất cảnh giác, nhưng Hàn Thiên biết, hiện tại nếu hắn tỏ chút yếu thế, Lục Ly cùng đồng bọn của hắn nhất định sẽ như lang sói vồ mồi, tuyệt đối không bỏ qua.
Vậy nên đề cao cảnh giác một chút, Hàn Thiên vẫn nói Đông Phương Thái Ngọc chậm rãi điều khiển bảo khí phi hành đi thẳng.
Bất quá lúc đi ngang qua đám người sơn phong trại, một góc áo ngoài của Hàn Thiên chợt bị kẻ nào đó cố ý dùng lực lượng vén lên, một góc thiên nhan của Đông Phương Thái Ngọc khẽ hiễn lộ.
Lục Ly liền bất thình lình đờ người nói.
-tiểu mỹ nữ này dường như không tầm thường a, để ta xem qua dung mạo của ngươi một chút nào?.
Lời còn chưa dứt, Lục Ly đã điều động giới vực màu hoàng thổ của hắn, giật phăng áo ngoài của Hàn Thiên đang phủ lên người Đông Phương Thái Ngọc.
Suối tóc dài màu tím yêu dã thoáng bung xõa trong không khí, đôi mắt kiều mị nhu tình như biết nói, cánh môi ướt át diễm lệ tuyệt luân, khí chất cao quý lãnh ngạo, phong thái ngút trời, cùng dung nhan không khác gì thiên nữ ngự trị trên chín tầng trời.
Nữ nhân này…phong tình vạn chủng, nữ nhân này…hiếm người xo bì, nữ nhân này…phong hoa tuyệt đại, họa thiên hạ vi ta độc tôn, đám người sơn phong trại vừa nhìn qua một lần, liền bị câu mất sáu hồn hai phách, mãi đến khi thảm bay của bọn Hàn Thiên đã đi được hơn năm trượng, tên đầu lĩnh Lục Ly mới hoàn hồn lên tiếng.
-nam nhân kia, ngươi có thể đi, nhưng nữ nhân này phải ở lại!!!.