Hàn Thiên Ký

Chương 297 - Vi Sắc Điên Loạn.

Sau khi sữ dụng đến bí kỹ giúp chiến lực của bản thân tăng thêm một khoảng, nét mặt của Lục Ly hiện đã tái nhợt đi đôi chút, bất quá ánh mắt của hắn vẫn tràn đầy sự mong chờ và điên cuồng nói.

-để tóm được yêu nữ tuyệt sắc như ngươi, tổn hao chút nguyên khí dùng đột áp giới vực, cũng vẫn là rất xứng đáng.

-nói nhiều làm gì??? Trực tiếp chịu trói đi.

-“thổ môn phong tỏa”.

Lục Ly vừa hét lên, không gian xung quanh Đông Phương Thái Ngọc liền hình thành sáu cánh cổng lớn màu hoàng thổ, mỗi cái dài mười trượng cao mười trượng, sáu cánh cổng bao trùm mọi hướng, Đông Phương Thái Ngọc nếu bị vây ở phía trong, lên trời xuống đất, đều sẽ không thể trốn thoát.

Là một người đầu óc mau lẹ, Đông Phương Thái Ngọc tất nhiên không để bản thân bị nhốt, nhân lúc sáu cánh cửa màu hoàng thổ kia chưa hoàn toàn liên kết thành một khối thống nhất, nàng ta liền tìm một kẽ hở trống trãi, nhanh chóng đột kích.

Bất quá Lục Ly cũng chẳng phải ngồi không, cảm thấy mục tiêu đang định bỏ trốn, hắn ngay tức khắc đã khu động giới vực, nhanh chóng tạo thành chưởng ấn, đánh thẳng vào hướng Đông Phương Thái Ngọc định phá vây.

Mắt thấy sắp thoát khỏi không gian bị bao trùm bởi sáu cánh cổng kia, mà bản thân lại bị chặn lại, nộ ý trong đáy mắt Đông Phương Thái Ngọc thoáng nổi lên, hỏa tiên nơi tay vụt mạnh, ý đồ phá hủy công kích của Lục Ly mà tới.

Thế nhưng vài tiếng vang trầm đục cất lên, chưởng ấn được ngưng tụ từ đấu khí lực của Lục Ly, hòa cùng thổ nguyên chi khí tự nhiên trong giới vực bên ngoài, đã không bị phá hủy như trước.

Đột áp giới vực, chính là kỹ năng giấu ở đáy hòm của tất cả các võ giả từ võ tông cảnh trở lên, giới vực bình thường có thể bao trùm một khoảng cách nhất định, khiến đấu khí lực dàn trãi, chưởng khống một lượng nguyên khí thiên địa nhất định.

Đây là trạng thái giới vực tự nhiên, vậy nên khi dùng đến nó, võ giả thường không bị tổn hại gì, nhưng đột áp giới vực lại khác, khi võ giả cao cấp rơi vào thế cần cấp tốc tăng chiến lực.

Bọn họ sẽ cưỡng ép thu thập đại lượng nguyên khí thiên địa, dồn nén chúng vào một không gian nhỏ hơn, ví như ở trường hợp của Lục Ly, thì hắn sẽ cưỡng chế điều động thổ nguyên chi khí.

Thổ nguyên chi khí dàn trãi trong bán kính ba mươi trượng, thì Lục Ly có thể đơn giản khống chế, nhưng khi dùng đến đột áp giới vực, lượng thổ nguyên chi khí trong khoảng cách bán kính ba mươi trượng, sẽ bị hắn cưỡng chế dồn nén chỉ còn lại bán kính hai mươi trượng.

Kết quả là lực lượng trong đột áp giới vực sẽ tràn trề hơn xo với giới vực bình thường, ở trong đột áp giới vực, võ kỹ của người thi triễn được ngưng tụ nhanh hơn, gần như là ngay tức khắc, uy lực của võ kỹ cũng sẽ mạnh hơn bình thường.

Bằng chứng là Đông Phương Thái Ngọc đã chẳng thể nào phá hủy thủ chưởng khổng lồ do Lục Ly tạo ra, phút chốc bị đánh ép vào không gian phong tỏa từ sáu cái thổ môn.

Nhưng lực lượng nào cũng phải có trả giá, Hậu quả của việc dùng đến đột áp giới vực, chính là đấu khí, tinh thần, và thân thể của người thi triễn, đều sẽ phải chịu áp lực cực lớn từ luồn thiên địa nguyên khí vừa cưỡng chế dồn nén, thông thường nếu đã dùng đến đột áp giới vực, dù là tu sĩ lợi hại cách mấy, ít nhất cũng sẽ rơi vào thế bị động, không thể dùng đến đấu khí và võ kỹ trong một ngày, lâu thì hơn một tuần.

Mà võ giả không thể dùng đến đấu khí, vậy thì chẳng khác nào cái bia di động, chỉ có thể tùy ý để cho kẻ địch nhắm vào, vì lẽ này, trừ phi là tình huống nguy cấp, nếu không sẽ chẳng có võ giả nào chịu dùng đến đột áp giới vực.

Sau khi đã nhốt được Đông Phương Thái Ngọc vào không gian bên trong sáu cái thổ môn, nét mặt căng cứng của Lục Ly đã có phần dãn ra, giọng đắc thắng nói.

-ép được ta dùng đến đột áp giới vực, yêu nữ ngươi có thể tự hào về bản thân, nếu con tiểu xà kia có thể bắt kịp thực lực của ngươi, ta nếu gặp ngươi, chỉ có thể chạy xa vạn dặm.

-nhưng mà lúc này ngươi đã rơi vào tay ta, ta tất nhiên có cách khiến ngươi ngoan ngoãn phục tùng, chỉ có thể làm theo lời ta như nữ nô… ha ha ha.

Tiếng cười của Lục Ly thoáng làm Hàn Thiên chú ý, thần niệm lan đến chiến trường phía dưới, hắn đã phát hiện bản thân không còn thấy Đông Phương Thái Ngọc ở đâu nữa, gần đấy lại xuất hiện một khối hình lập phương cạnh dài mười trượng.

Có lẽ ma nữ kia đã bị Lục Ly nhốt vào đó rồi, lòng thầm than hỏng bét một tiếng, Hàn Thiên hắn lập tức tăng thêm ba thành lực công kích nữa.

Bất quá đám người của sơn phong trại nhận thấy thủ lĩnh đã chiếm được ưu thế, bản thân chúng liền biết mình không nên giao chiến trực tiếp với Hàn Thiên, việc cần thiết nhất lúc này chính là cầm chân hắn.

Bởi thế cho nên, dù sức công kích của Hàn Thiên đã tăng lên gần đến cực hạn của hắn, chỉ một đòn liền có thể đánh trọng thương võ tông đỉnh phong, thế nhưng đối thủ của hắn, chẳng có kẻ nào chịu giao tranh trực tiếp với hắn cả.

Lại nói phía đối diện, Đông Phương Thái Ngọc sau khi bị nhốt trong sáu cái thổ môn, bản thân liền dùng không ít thủ đoạn hòng thoát thân, nàng ta đã thử công kích, sữ dụng hỏa thiêu, độc dịch ăn mòn.

Thế nhưng thổ hệ chính là hệ có sức phòng ngự mạnh nhất, dù có dùng phương pháp gì, những cánh cổng kia cũng đều trơ trơ ra đó, không chút xây xác, thực lòng mà nói, Đông Phương Thái Ngọc vẫn có nhiều thủ đoạn ngoại thân để phá hủy phong tỏa này.

Bất quá bản thân đang ở bên trong không gian bị phong bế, nếu sữ dụng ngọc giản phong ấn công kích của cường giả cấp võ hoàng, bản thân nàng cũng sẽ bị liên lụy, thành thử đến giờ, Đông Phương Thái Ngọc vẫn chưa có cách phá vây.

ở bên ngoài, Lục Ly cũng đã bắt đầu muốn thu lưới, hiện tại mỗi giây mỗi khắc trôi qua, thân thể và tinh thần của hắn đều đang chịu phản phệ từ luồn thổ nguyên khí khổng lồ bên ngoài.

Vậy nên nếu muốn giảm thiệt hại về mình, hắn cần phải nhanh chóng khống chế hoàn toàn Đông Phương Thái Ngọc, hai tay kết ấn, sáu cái thổ môn dần dần thu nhỏ lại, kéo theo đó là không gian bên trong cũng sẽ nhỏ theo.

Đông Phương Thái Ngọc cảm thấy được dị biến, liền nhanh chóng hợp lực cùng viêm thần mãng, ngăn cản sáu cánh cổng quanh mình co lại, thân thể khổng lồ của viêm thần mãng lúc này đã phát huy công dụng.

Sáu tấm thổ môn sau khi thu nhỏ lại còn cỡ ba trượng, liền bị chặn đứng nhờ có thân thể khổng lồ của viêm thần mãng chống đỡ, cộng thêm giới vực của Đông Phương Thái Ngọc phụ trợ, sáu cái thổ môn kia đã không tài nào dồn ép vào được nữa.

Dằng co mất một lúc, Lục Ly chợt cười hứng thú nói.

-để các ngươi còn lành lặng thế này, “thổ môn táng” quả nhiên không quá hữu dụng, khó thuần hóa như thế, ta càng lúc càng trông đợi đến giây phút được cưỡi lên ngươi, thôi vậy…lại chơi với các ngươi thêm một lúc.

-“thứ ngục”.

ấn quyết của Lục Ly bắt đầu thay đổi, ở bên trong không gian phong bế, Đông Phương Thái Ngọc cùng viêm thần mãng cảm nhận được áp lực đè nén đã biến mất, cả hai liền dồn thêm sức, sáu tấm thổ môn lập tức bị đẩy về trạng thái ban đầu.

không gian rộng rãi chưa được lâu, một cái thổ môn liền lập tức được khai mở, Đông Phương Thái Ngọc vừa thoáng nghĩ, chẳng lẽ Lục Ly nổi lên hảo tâm, định thả mình ra?, thì thực tại đã khiến nàng ta tĩnh mộng.

bên ngoài cánh cổng vừa mở ra, hàng tá mũi thổ mâu mù trời mịt đất đang xông đến, Đông Phương Thái Ngọc thấy cánh này, đồng tử liền co lại cực độ, hai ngọn trường tiên nơi tay liền nhanh chóng huy vũ, lập tức đối phó với thổ mâu đang đâm tới.

bộp bộp từng tràng như tiếng mưa rơi ngoài hiên, ở nơi này không gian chật nít, thổ mâu như mưa công đến, thân thể khổng lồ của viêm thần mãng, thực sự không cách nào xoay sở được, nó lại chỉ là yêu thú ngũ cấp, sức phòng ngự căn bản không thể chống nổi công kích cấp võ vương, bị trúng một hai mâu thì không sao, bằng như trúng hơn mười mâu, trọng thương mất mạng cũng là chuyện dễ đoán.

bị dồn vào thế bí, viêm thần mãng chỉ có thể trở về kích thước nhỏ bé, tạm tránh nguy hiễm, Đông Phương Thái Ngọc một mình chống lại mưa thạch mâu quả thực có chút không xuể, thoáng chốc, y phục trên người đã có nhiều chổ bị cắt rách, da thịt căng bóng mịn màng thoáng hiển lộ, làm Lục Ly bên ngoài nhìn thấy mà như phát điên lên, căn bản là sắp không kìm lòng được.

phong tình vạn chủng, mị khí thiên sinh, đây căn bản là mục tiêu khiến mọi nam nhân phải điên cuồng, nội tâm càng nóng vội, công kích của Lục Ly càng nhanh hơn, Đông Phương Thái Ngọc lại càng rơi vào tình huống nguy hiễm.

phía bên kia Hàn Thiên cảm nhận được Đông Phương Thái Ngọc đang rơi vào thế khó, nội tâm lập tức nổi lên sát ý cuồn cuộn, hắn ngay lập tức triệu hoán ra ngân cung, hai mũi tên lắp vào cung, thiên ma thủ vận lên ba vạn cân lực lượng, chân nguyên lực sôi trào như thác lũ tràn vào hai mũi tên.

Vun vút hai tiếng, bạch mang rạch qua bầu trời, hai mũi tên kia chính là đang nhắm đến đám ma pháp sư ngán chân phía xa, hai ma pháp sư kia vốn đã có chuẩn bị để đối phó với tình huống bản thân gặp nguy hiễm.

Thế nhưng họ chẳng ngờ Hàn Thiên ở cách họ trăm trượng, lại vẫn có thể phát ra công kích nhắm đến họ nhanh như vậy, mắt thấy hai đạo tiễn mang như lưu tinh đang xông đến trước mắt, một trăm trượng đối với chúng chỉ là nửa khoảnh khắc.

Vừa nhìn thôi đã biết, hai mũi tên kia mang theo uy lực xuyên kim phá thạch, thân thể yếu ớt của ma pháp sư nếu trúng hai tiễn này, khả năng bạo thể mất mạng là rất dễ xảy ra.

nhưng dù có hơi bất ngờ, thế nhưng hai ma pháp sư kia cũng vẫn là có chuẩn bị trước, vừa phát hiện điểm không ổn, bọn họ liền ngay lập tức kích hoạt ma pháp phòng hộ chuẩn bị từ trước.

-“hỏa vân bích”

Một bức tường lửa dày hơn năm trượng nhanh chóng che chắn trước mặt hai ma pháp sư.

-“thổ nguyên khải giáp”

Trên người của cả thổ hệ ma pháp sư và đồng bọn bên cạnh, gần như ngay lập tức được một tầng khôi giáp màu hoàng thổ bao phủ, hai tầng phòng hộ, hai ma pháp sư đã thoáng an tâm không ít.

Thế nhưng vù vù, phập phập, hỏa vân bích cứ thế bị hai mũi ngân tiễn xuyên qua, uy lực chỉ vừa giảm đi ba thành, hai tiếng phập trầm đục còn lại, chính là tiếng ngân tiễn xuyên qua khải giáp thổ hệ, găm thẳng vào người hai ma pháp sư.

Vài dòng tiên huyết thấm qua thổ giáp, đến nằm mơ hai ma pháp sư kia cũng không ngờ, hai mũi tiễn mang chẳng có quá nhiều điểm nổi bậc kia, vậy mà lại mang theo uy lực khủng bố đến thế, trong suy nghĩ của họ, Hàn Thiên dường như chính là cùng Đông Phương Thái Ngọc một dạng, đều là kỵ sĩ.

Hắn không dùng hợp kỹ kết hợp cùng tọa kỵ, chỉ đơn giản là võ kỹ dùng kèm với hồn khí cung tiễn, uy lực làm sao có thể lớn đến xuyên phá được hỏa vân bích, cùng thổ nguyên khải giáp, hai thứ phòng ngự có thể cản được một đòn đơn giản của võ vương???.

Thế nhưng kết quả thì sao???, kết quả là những ma pháp sư này dù có chuẩn bị, cũng vẫn trọng thương dưới hai mũi tên kia, đám đồng bạn của hai ma pháp sư thấy họ thụ thương, liền có kẻ lớn tiếng hỏi.

-các ngươi không sao chứ???, còn trụ lại được không???.

Hai ma pháp sư sau một lúc kiễm tra thương thế, liền đồng loạt nói.

-may mắn đều có chuẩn bị trước, thương thế không quá nặng, các ngươi cầm chân hắn nửa khắc, Lục Trại chủ tất chế phục được mỹ nhân kia, chúng ta cũng sẽ nhân cơ hội khôi phục, chuẩn bị đại ma pháp đối phó với Hàn Thiên.

Hai ma pháp sư nọ vừa dứt lời, liền ngự không tọa thiền, cố gắng sữ dụng đan dược mang theo bên mình để trị thương, trong đám võ tông cường giả liền có hai người được phân ra thủ hộ cho họ, như vậy hiện chỉ còn năm người có thể cản chân Hàn Thiên.

Bất quá với tốc độ của tiểu kim long, việc dồn được một trong mấy người kia vào tử địa, quả thực rất khó khăn, kẻ này vừa bị truy đuổi đến cùng đường, liền có đồng bạn hỗ trợ, Hàn Thiên phát tiễn thêm mấy lần, nhưng đám người kia đều đã có sự cảnh giác, hơn nữa bản thân bọn họ cũng chẳng chậm chạp như hai ma pháp sư kia.

Vậy nên dù đánh kiểu gì, Hàn Thiên cùng tiểu kim long đều khó mà hạ được những đối thủ khó ưa trước mắt, nếu không loại trừ được đám người này, Hàn Thiên chỉ cần có ý định xông đến chổ Lục Ly, liền sẽ bị đám người kia hợp kích ngăn lại.

Nội tâm tính toán một hồi, Hàn Thiên liền hướng tiểu kim long đưa ra chủ đích.

-ngươi cố gắng đừng bị thương, cản chân giúp ta vài tên, ta hiện tại sẽ tự mình xử lý những kẻ này.

Vừa dứt lời, Hàn Thiên đã phi thân khỏi lưng tiểu kim long, thân thể vừa được tự do, long hành bách biến đệ nhất trọng liền được Hàn Thiên dùng đến, chỉ trong thoáng chốc, tốc độ của hắn đã tăng đến mức ngang ngữa võ vương cường giả.

Một trong hai kỵ sĩ đang định tập kích Hàn Thiên, lúc này vẫn đang trong phạm vi ba mươi trượng xung quanh hắn, chỉ trong tích tắc, lúc kẻ kia còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, Hàn Thiên đã nhanh chóng xuất hiện sau lưng hắn.

Lúc tên kỵ sĩ nhận ra Hàn Thiên đã ở ngay sau lưng mình, ngọn giáo dài trong tay liền nhanh chóng đâm ngược ra sau một kích, bất quá khoảng cách gần như vậy, Hàn Thiên sao có thể đánh hụt?.

Chỉ nghe ầm một tiếng, kỵ sĩ nọ cùng tọa kỵ của hắn đã bị Hàn Thiên dùng thiên ma thủ, một đòn đánh văng xuống mặt đất với tốc độ như điện xẹt.

Một tiếng nổ vang lên, nền đất phía dưới đã bị kỵ sĩ nọ cùng tọa kỵ của hắn rơi xuống, làm vỡ ra một cái hố khổng lồ, phía bên trong hố, tọa kỵ yêu cầm kia trực tiếp bị đánh gãy hết xương cốt, nội đan, chết ngay tức khắc, còn kỵ sĩ nọ may mắn hơn một chút, tứ chi gãy đoạn, sau lưng lỏm một mảng, tuy trọng thương nhưng sinh cơ vẫn còn.

Những người còn lại vừa nhìn thấy thảm cảnh của đồng bọn, lập tức có một võ tông giao tình không cạn với kỵ sĩ kia thét vang.

-Minh Đường…khốn kiếp, ta nhất định khiến ngươi trả giá đắc.

Kẻ nọ ngay lập tức dồn hết sức bình sinh, tung ra một cước đầy lăng lệ đến chổ Hàn Thiên, đấy dường như là một võ kỹ lục cấp phi thường lợi hại, chỉ thấy võ tông kia khu động giới vực, hóa thành hình một mũi khoang sắc nhọn bao bọc bên ngoài, bên trong ngọn cước của hắn rực lên kim quang sáng lòa, mang theo sức xuyên phá lớn dần đều theo từng khoảng cách, mà nó tiếp cận tới Hàn Thiên.

Kẻ kia có thực lực võ tông cao tầng, nhưng sau khi tung ra công kích này, khí tức phá hoại đã đạt đến võ tông đỉnh phong cảnh giới, bất quá dù là công kích mạnh như vậy, xung quanh vẫn có không ít kẻ xung động quát lên.

-Lưu Khương, ngươi điên rồi à???, mau lui lại!!!

Thế nhưng võ tông tên Lưu Khương kia vẫn như không nghe không thấy, một cước kinh nhân cứ thế đánh đến chổ Hàn Thiên.

Khóe môi Hàn Thiên khẽ nở nụ cười khẩy, kim hệ võ kỹ sao???, trên đời này không có thuật pháp kim hệ nào mạnh hơn thiên ma thủ được, chỉ thấy ngọn cước của võ tông kia đánh tới trước mặt.

Hàn Thiên vẫn một bộ dạng trấn định như sơn, thiên ma thủ vỗ một trảo về phía trước, thoáng cái thiên địa rít gào từng tràng tiếng vang cao vút, kim hệ giới vực hóa thành mũi nhọn công kích, bề dài cũng có ba trượng hơn, cứ thế đã bị thiên ma thủ đơn giản tách ra làm đôi.

Đinh đang một tiếng lớn, ngọn cước đầy hung lệ đã va chạm với tả thủ của Hàn Thiên, thế nhưng đại lực phá hoại không thể khiến Hàn Thiên lui lại nửa bước, ở dưới con mắt kinh hoàng của những người quan sát, Hàn Thiên một tay vặn xoắn.

Chân phải của võ tông kia dù có đấu khí lực bảo hộ, cũng ngay lập tức kêu vang từng tiếng răng rắc đầy rợn người, giữa tiếng gào vang trời của võ tông nọ, miệng khẽ cười nhẹ một tiếng, giọng Hàn Thiên có phần âm trầm nói.

-phế một chân của ngươi, coi như bài học cảnh tĩnh, mạng này của ngươi, ta cũng chả cần lấy.

Nói đoạn liền tiện tay dụng lực một chút, võ tông nọ đã bị Hàn Thiên ném văng đến cạnh tên kỵ sĩ ban nãy.

Tưởng chừng như mấy đòn vừa rồi sẽ có thể chấn nhiếp được những kẻ khác, khiến chúng không dám ngăn Hàn Thiên hắn trợ giúp Đông Phương Thái Ngọc, nào ngờ nhân lúc Hàn Thiên sơ hở, kỵ sĩ còn lại trong sơn phong trại đã nhanh chóng sữ dụng tốc độ của tọa kỵ.

Rất nhanh đã đâm lén Hàn Thiên một kích, ngực trái thoáng nhói đau, Hàn Thiên vừa nhìn xuống, liền thấy mũi giáo quen thuộc của kỵ sĩ còn lại đã xuyên qua người hắn gần một thước.

Những kẻ còn lại nhìn thấy cảnh này, thoáng chốc liền có tiếng hô đắc thắng vang lên, bản thân gã kỵ sĩ vừa ám toán thành công, cũng chợt âm u nói.

-đánh trọng thương hai đồng bạn của ta, cái mạng quèn này của ngươi, chết không hết tội.

Nói đoạn hắn liền xuay mạnh mũi giáo, đấu khí truyền vào bên trong bộc phá cực mạnh, định tổn hại triệt để tâm mạch của Hàn Thiên.

Tim bị xuyên thủng, tâm mạch bị tổn thương, dù là võ vương, nếu không lập tức đi chữa trị, cũng sẽ rất nhanh mất mạng, đồng dạng rất nhiều kẻ trong sơn phong trại, đều đã nghĩ Hàn Thiên sẽ chết trong tay kỵ sĩ nọ.

Bất quá diễn biến tiếp theo thực sự khiến tất cả phải chôn chân hoảng sợ.

Hàn Thiên vốn tưởng đã trọng thương kiệt lực, không ngờ vẫn thừa sức nắm chặc mũi giáo đang đâm vào người, bản thân hắn xuay người một vòng, thanh hồn khí kia liền lập tức bị tước khỏi tay kỵ sĩ nọ.

Dưới con mắt kinh hoàn của tất cả người quan khán, Hàn Thiên đơn giản rút mũi giáo kia ra không chút nhăn mặt, tả thủ dụng lực bóp chặc, một món hồn khí ngũ cấp, chẳng ngờ cứ thế bị Hàn Thiên đơn giản phá đoạn.

Chứng kiến vết thương trên ngực Hàn Thiên cứ thể liền lại, kỵ sĩ trước mặt hắn liền kinh hoàn tột đột nói.

-ngươi…ngươi là luyện thể giả, một luyện thể giả kim tu võ cảnh, lại còn có cả tọa kỵ khủng bố như thế, ngươi rốt cuộc là thứ quái quỷ gì vậy?.

Vừa nói xong, kỵ sĩ nọ liền hoảng loạn, khu động tọa kỵ định chạy trốn, nhưng rất tiếc, lúc hắn vừa quay người lại, một luồn kiếm mang đã đơn giản xuyên thủng ngực trái hắn, một cơn đau khủng khiếp từ lồng ngực truyền đến, thì ra cảm giác tim bị đâm thủng là thế này???, tên kia vì sao lại có thể không hề hấn gì???.

Hàn Thiên một chiêu thiên địa phân khai còn chưa chém ra, kiếm khí từ hữu thủ đã đơn giản xiên kỵ sĩ nọ một nhát, sinh mệnh của kỵ sĩ cũng đồng dạng với võ giả, đều rất khó tắt, dù tim bị đâm thủng, kỵ sĩ nọ cũng sẽ không chết dễ như thế, bất quá tọa kỵ của hắn thì không may mắn đến vậy.

Tả thủ Hàn Thiên cách không đánh ra một chưởng, đầu yêu cầm kia cũng chịu chung số phận như đồng bọn khi trước, thoáng cái đã bị đánh chết.

mặc kệ kỵ sĩ nọ cùng tọa kỵ của hắn rơi xuống đất, Hàn Thiên ánh mắt thâm trầm nhìn những kẻ còn lại nói.

-ai muốn lên tiếp theo???.

Bình Luận (0)
Comment