Hàn Thiên Ký

Chương 302 - Kẻ Thực Sự Chịu Thiệt.

Đông Phương Thái Ngọc vừa dứt lời, đám Yến Nam Phong liền ngay lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, tịnh thân cho những tên sắc lang như bọn hắn ư???, cái này so với trực tiếp giết đi, quả thực cũng chẳng khác gì mấy.

Vu Nguyệt ban đầu vốn còn hơi e dè, nhưng sau khi nghe Đông Phương Thái Ngọc nói xong, vẻ mặt cũng dần hiện lên nét quả quyết đáp.

-những tên cầm thú này thực sự đã hại qua rất nhiều nữ nhân, đem chúng đi tịnh thân, quả là một sự trừng phạt thích đáng, vừa giúp lâu chủ tránh được phiền phức lớn, vừa khiến những nữ nhân từng bị chúng hãm hại như ta cảm thấy hả dạ.

Nói đoạn lại hướng đến chổ đám người Yến Nam Phong tiếp.

-đừng trách ta, là do các ngươi tự gây nghiệt, bây giờ phải lãnh lấy hậu quả.

Dứt lời, Vu Nguyệt liền cầm đại ma chủy đi đến chổ Cửu Lý đầu tiên, tên khốn này ban nãy đã đề ra chủ ý lột sạch y phục của nàng trước đám đông, loại biến thái cặn bã như thế, nên đem ra khai đao đầu tiên.

Cửu Lý mắt thấy đại ma chủy bóng loáng trên tay Vu Nguyệt, bản thân nó dường như đang tỏa ra tà khí ràn giụa, phía trong loáng thoáng có linh hồn quỷ dữ kêu khóc.

Biết Đông Phương Thái Ngọc rất có thể không hề nói đùa, đại ma chủy nếu vung xuống, bản thân Cửu Lý hắn thực sự sẽ bị đoạn căn, với tư chất kém cỏi của hắn, đạt đến võ tôn cảnh giới là bất khả, sự tình đã như thế, Cửu Lý hắn chỉ sợ là vĩnh viễn không thể chữa lành chổ bị thương tổn, vĩnh viễn không thể động đến nữ nhân nữa.

Nghĩ đến viễn cảnh đó, ngay cả kẻ ngày thường hành sự thô tục như Cửu Lý cũng hoảng sợ tột độ, không ngừng cầu xin.

-đừng làm thế với ta, ta chưa từng biết cô, cũng chưa từng nhúng tay vào việc cô bị Yến Nam Phong bắt, tất cả là chủ ý của hắn.

Vu Nguyệt thoáng nhớ lại tràng cảnh khuất nhục ban nảy, nét mặt cũng dần trở nên lạnh lẽo đáp.

-ngươi ban nãy chính là có ý khiến ta nhục nhã, chẳng khác gì một món đồ chơi, bây giờ lại còn muốn cầu xin ư???

Vừa nói Vu Nguyệt vừa về phía Cửu Lý thêm vài bước, Cửu Lý lúc này đã trưng ra bộ mặt hối lỗi đáp.

-là vì ta ngu dốt, bị mĩ mạo của cô nương làm cho mê muội, ta chỉ muốn nhìn ngắm cô một chút, hoàn toàn chưa làm ra hành động bỉ ổi gì với cô, nghĩ đến điều đó, xin cô tha cho ta đi.

Ánh mắt Vu Nguyệt càng thêm lạnh lẽo đáp.

-tha cho ngươi??, để ngươi hại thêm nhiều nữ tử vô tội khác ư???, đừng hòng!.

Lúc này Vu Nguyệt đã đến sát trước mặt Cửu Lý, lúc này chỉ cần nàng một đao vung xuống, Cửu Lý ắt tuyệt tử tuyệt tôn, nỗi sợ hãi khôn cùng xâm lần tâm can, khiến cho Cửu Lý không ngần ngại tỏ nét van xin nói.

-ta sẽ thành tâm hối lỗi, từ nay cải tà quy chính, không ham mê nữ sắc nữa.

Cảm thấy nét mặt Vu Nguyệt vẫn lạnh như băng, Cửu Lý rối rít tiếp.

-ta sẽ dùng hết tích lũy của mình, bồi thường cho những nữ nhân từng bị ta hãm hại, bao nuôi gia đình bọn họ cả đời.

-còn nữa ta sẽ thường xuyên đi chùa lễ phật, xám hối những tội lỗi mà mình đã gây ra…

Cửu Lý cứ như kẻ điên, không ngừng van nài cầu xin, bất quá ánh mắt Vu Nguyệt vẫn lạnh băng như thế, lát sau nàng mất bình tĩnh quát lớn.

-nói đủ chưa???...ngươi nghĩ ta sẽ tin lời những tên cầm thú như ngươi nói sao???, mặc kệ tương lai ngươi ra sao, chỉ với những tội lỗi trong quá khứ, ngươi cũng xứng nhận lấy kết cục này.

Nói đoạn đại ma chủy trong tay Vu Nguyệt không ngần ngại vung xuống, hai đồng tử Cửu Lý co rút còn bằng đầu kim, đôi chân cố khép lại thật chặc, bất quá sức quèn của hắn làm sao chống nổi đấu khí lực lớn lao của Đông Phương Thái Ngọc??, bản thân chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi chủy thủ kia chém xuống thứ quý giá nhất của nam nhân.

Đến một âm thanh kỳ lạ cũng không có, lưỡi đại ma chủy sắc bén cứ thế hoàn thành nhiệm vụ của nó, ngay lúc này, gương mặt của Cửu Lý như không còn chút hồn phách nào bên trong, đến máu cũng không chảy, phía dưới hắn đã trống trơn, vết thương mới đó đã bị một luồn tà khí xâm nhập, máu tươi thịt tươi cứ thế khô sạm, trở nên bất hoạt như sỏi đá.

Cửu Lý lúc này như không còn cảm nhận được cơn đau, nhưng lại như đau khắp cả thân thể, lúc đôi mắt thấy thứ quý giá nhất của hắn rơi xuống mặt đất, bản thân hắn cũng ngất đi.

Vu Nguyệt nhìn thấy tình trạng của Cửu Lý, liền hả dạ để lại một câu.

-đáng kiếp ngươi lắm.

Nói đoạn lại hướng đến chổ tên mập Khúc Bàn Tử, lúc này đã vãi mồ hôi khắp người, mặt vàng như màu đất, nhìn thấy Vu Nguyệt hướng chủy thủ đến chổ mình, Khúc Bàn Tử liền sợ đến mức những lời đã chuẩn bị từ trước, cũng lắp bắp nói không trôi chảy thành câu.

-Khúc… Khúc…gia ta có rất nhiều tài phú, chúng ta sẽ bồi thường cho cô một trăm vạn, à không…ba trăm vạn linh thạch, xin cô bỏ qua cho ta.

Ánh mắt Vu Nguyệt vẫn cực kỳ lạnh lùng, đây không phải là giết người, nàng không hề cảm thấy tội lỗi, nhất là khi đã chứng kiến những tên cầm thú này từng làm ra những hành vi đê tiện gì?.

Mắt thấy một đao của Vu Nguyệt vẫn lạnh lùng giơ lên cao, tên mập Khúc Bàn Tử càng rối rít tiếp tục van nài.

-ta…ta vẫn còn chưa có người nói dõi, nếu ta trở thành hoạn nhân, cơ nghiệp khúc gia tất bị các phân chi khác xâu xé.

Bằng giọng nhẹ nhàng nhưng quyết đoán, Vu Nguyệt lãnh đạm đáp.

-ngươi sĩ nhục lâu chủ, không có thứ gì xám hối được, huống hồ thể loại cặn bã như ngươi, không nên có ai nối dõi để mà tiếp tục hại người.

Dứt lời, đại ma chủy cũng vung xuống, Khúc Bàn Tử sợ đến mức đại tiện luôn trên ghế, bất quá kết quả của hắn vẫn là giống như Cửu Lý, trở thành kẻ bị đoạn căn, nổi đau thấu trời cùng đả kích tâm lý quá lớn, khiến Khúc Bàn Tử cũng trực tiếp ngất đi.

Đông Phương Thái Ngọc là người thích sạch sẽ, dù đứng cách đó hơn một trượng quan sát, vẫn cảm thấy tên mập kia bộ dáng quá khó coi, liền trực tiếp vung tay ném cả hắn lẫn cái ghế trói chân ra xa năm trượng, mặc kệ sống chết.

đương trường chỉ còn mỗi Yến Nam Phong, kẻ tội đồ trầm trọng nhất, xương cốt trên người hắn đã gãy nhiều chổ, bây giờ đến thở còn cảm thấy khó, nói gì đến van xin, với cả chứng kiến tình huống của hai đồng bạn đi trước, Yến Nam Phong cũng thừa biết Vu Nguyệt sẽ không bao giờ bỏ qua cho hắn.

vậy nên thay vì cầu xin, hắn bắt đầu sữ dụng lời lẽ cực kỳ âm độc nói.

-rồi các ngươi cũng sẽ bị Yến gia bảo tiêu diệt cả thôi, lúc đó thứ nữ tử dơ bẩn hạ tiện ngươi sẽ bị ta lột sạch quần áo, xích như một con thú vật đem ra ngoài đường, để những ai hứng thú đều có thể đè ngươi xuống chơi, ngươi cứ thử tịnh thân cho ta xem???, ta sẽ lại bắt được ngươi, sẽ lại trả cho ngươi gấp mười lần sự nhục nhã ấy, ngươi dám thử không???.

Nét mặt Vu Nguyệt thoáng chùn lại, Yến Nam Phong tiếp tục đả kích.

-không chỉ ngươi, ngay cả gia đình ngươi, mẫu thân ngươi, à…còn có muội muội năm nay mười tuổi của ngươi nữa nhỉ???, ta đều sẽ biến họ thành những nữ nô thấp kém nhất, ti tiện nhất, dơ bẩn nhất, ngươi nghĩ ta không có khả năng đó hay sao???.

Lần này thì nét mặt Vu Nguyệt đã hiện lên sự e ngại đầy rõ rệt, đúng lúc nàng bắt đầu do dự, giọng nói đầy khí thế của Đông Phương Thái Ngọc đã vang lên phía sau.

-đừng lo lắng gì cả, dù trời có sập xuống, ta cũng giúp muội chống.

Có thêm động lực từ lời của Đông Phương Thái Ngọc, Vu Nguyệt đã dũng khí giơ đại ma chủy lên cao, ánh mắt Yến Nam Phong tuy đầy nét tuyệt vọng, nhưng vẫn cứng họng nhìn sang Đông Phương Thái Ngọc nói.

-ngươi…tiện nhân này, chỉ là một ả điếm chúa khát tình, Yến gia ta nhất định lôi ngươi từ trên cao xuống, biến ngươi thành nữ nô bần tiện hệt như đầy tớ này của ngươi vậy ha ha ha.

Lần này thì nét mặt của Vu Nguyệt đã hiện lên vẻ phẫn nộ cùng cực, có thể thấy, việc Yến Nam Phong sĩ nhục Đông Phương Thái Ngọc, còn tác động tới Vu Nguyệt lớn hơn việc tên cầm thú ấy sĩ nhục chính bản thân nàng, bằng một giọng lạnh lẽo âm u, Vu Nguyệt xoay người lại hỏi.

-ta lấy thêm cái lưỡi của tên này được chứ???.

Ánh mắt Đông Phương Thái Ngọc thoáng nhìn về phía Hàn Thiên, hắn lúc này đã coi như không thấy gì cả, để mặc chủ tớ Đông Phương Thái Ngọc muốn giải quyết Yến Nam Phong thế nào thì tùy, Hàn Thiên đã không có ý kiến, Đông Phương Thái Ngọc liền hướng đến chổ Vu Nguyệt gật nhẹ đầu.

Yến Nam Phong biết bản thân lại gây ra họa, nhưng hắn trước giờ hoại nhân vô sĩ đến cùng cực, dù có chết đi, hay phải trả cái giá gì?, hắn cũng quyết không để cho địch nhân được khoái hoạt, bằng giọng cực độ đê tiện, Yến Nam Phong nói lớn.

-Vu Nguyệt ngươi khiến ta chơi rất thống khoái, hai ngày qua đã dùng nát ngươi, từng đó thời gian ta đã sung sướng đủ rồi, ngươi chỉ cần trở thành nữ nhân của ta, cả đời này sự dơ bẩn ấy cũng đều không rữa sạch được, dù ta có chết, cuộc đời Vu Nguyệt ngươi cũng bị chính tay Yến Nam Phong ta hủy, hãy vĩnh viễn sống trong sự nhục nhã ấy đến hết phần đời còn lại đi ha h…hộc hộc.

Hàm của Yến Nam Phong đã bị Đông Phương Thái Ngọc cách không bóp lại, lưỡi của hắn cũng bị nàng dùng đấu khí lực kéo ra, Vu Nguyệt đã nghe quá đủ những lời âm độc đến từ Yến Nam Phong, tất nhiên không ngại cắt lưỡi hắn.

Một đao vung xuống, Yến Nam Phong liền vĩnh viễn trở thành người câm, ngay lúc này, chủy thủ trong tay của Vu Nguyệt lại giơ lên, trước đại ma chủy đầy sắc bén, ánh mắt Yến Nam Phong vẫn đầy vẻ khiêu khích cùng chọc tức, hắn như thể muốn dùng ánh mắt để nói.

“chuyện ngươi bị ta làm nhục, sẽ vĩnh viễn còn đó”.

Bất quá từ trong thần hồn thoáng vang lên tiếng của Vu Nguyệt, lúc nghe xong câu này, ánh mắt Yến Nam Phong liền thoáng cứng lại.

Trước mặt hắn, Vu Nguyệt ban nãy vẫn còn lạnh lùng bi phẫn, nét mặt thoáng cái đổi thành vẻ kiêu ngạo và thương hại, nhìn xuống Yến Nam Phong hắn như nhìn một kẻ thất bại về mọi mặt.

Cánh môi Vu Nguyệt thoáng mấp máy, nét mặt Yến Nam Phong từ đơ cứng, thoáng cái trở nên hoàn toàn tuyệt vọng, giống như một kẻ đã bị hút hết linh hồn, hoàn toàn không còn chút sức sống nào vậy, trong đầu hắn lúc này chỉ còn vang vọng lên hai câu nói của Vu Nguyệt ban nãy.

“ngươi nghĩ bản thân thực sự đã ngủ với ta ư???, còn khuya đấy, từ lúc ngươi bắt được ta, đến cả một cái khuy áo của ta ngươi cũng chưa từng chạm vào được, nói gì đến chuyện biến ta thành nữ nhân của ngươi???”.

“ngươi hẵn nghĩ cảm giác ngủ với ta có vẻ rất thật có phải không???, ta lại cho ngươi trãi qua cảm giác ấy, nhưng bây giờ cạnh ngươi không có nữ nhân nào cả, nên có lẽ cảm giác sẽ kém thật một chút, bất quá ta muốn ngươi phải biết chuyện này trước khi ta xuống tay, để ngươi trãi qua cảm giác tuyệt vọng cùng cực, vậy nên cứ thử lại cảm giác ân ái giả dối giữa ngươi với ta, để biết ta thực sự có lừa ngươi không nhé???”.

ngay sau đó, tràng cảnh bản thân đang hành lạc với Vu Nguyệt thoáng hiện ra trong đầu Yến Nam Phong, cảnh sắc rất thật, thật đến mức Yến Nam Phong hắn không tìm ra được điểm bất thường, nhưng cảm giác thân thể dường như còn thiếu một chút, có lẽ đúng như Vu Nguyệt nói, lúc này chẳng có nữ tỳ nào đang cùng hắn ân ái cả.

lúc tĩnh lại, Vu Nguyệt vẫn là đang ở đó, dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía hắn, thì ra bấy lâu nay, thứ Yến Nam Phong hắn cảm nhận được đều là giả dối, nữ tử mà hắn ngủ cùng, chính là nữ tỳ trong phủ của hắn, còn Vu Nguyệt, từ đầu vẫn chỉ xem hắn như một trò hề.

Đang lúc Yến Nam Phong tuyệt vọng cùng cực, một đao của Vu Nguyệt đã vung xuống, đau…nổi đau thấu xương vang vọng khắp cơ thể, nhưng nó không đau bằng nổi đau trong thần hồn.

Sự uất nghẹn tột bực khiến Yến Nam Phong trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, lập tức ngất đi.

Ba tên sắc lang, rốt cuộc đều đã trả giá.

Sau khi điểm huyệt ngủ của những nữ tỳ trong phòng, để tránh các nàng bị liên lụy, Đông Phương Thái Ngọc choàng cho các nàng ít quần áo, sau đó dùng đấu khí lực âm thầm mang cả ba rời khỏi chổ của Yến Nam Phong.

Sau khi thu lại tỏa yêu tráo, Đông Phương Thái Ngọc liền hướng Hàn Thiên nói.

-ngươi ở đây canh chừng, ta lo liệu xong cho đám Vu Nguyệt sẽ quay lại, Yến gia dung túng ra loại cầm thú kia, bản thân cũng chẳng tốt đẹp gì, hôm nay sẵn tiện cho chúng một đả kích thật lớn, trong một trăm năm tới, chúng nhất định không dám hành xử quá bá đạo nữa.

Đông Phương Thái Ngọc vừa dứt lời, liền nhanh chóng sữ dụng thảm phi hành, đưa những nạn nhân của bọn Yến Nam Phong rời khỏi Yến gia bảo.

Đoạn đường gần mười dặm không hề gặp chút khó khăn nào, những hộ vệ bị hạ hiện chưa có ai phát hiện, Yến gia bảo khi này vẫn yên bình như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

sau khi đưa đám Vu Nguyệt rời khỏi yến gia bảo hơn năm dặm, Đông Phương Thái Ngọc liền thâm thúy nói.

-ban nãy muội diễn cũng thật quá đó, cộng thêm cái vòng ngọc khống chế tâm thần trên tay, ta suýt nữa thì tin muội bị tên cầm thú kia dày vò mấy hôm nay, từ trừng trị tội lỗi của hắn, hóa thành báo thù cho bản thân thật đấy.

Vu Nguyệt lúc này đã hóa thành một nữ tử có phong thái cực kỳ lãnh tĩnh điềm đạm, chẳng có chút gì vẻ hoảng loạn mất kiễm soát như ban nãy nữa, thoáng nở nụ cười hoa nhường nguyệt thẹn, Vu Nguyệt hướng Đông Phương Thái Ngọc nói.

-chỉ là một đám sắc lang vô tri, đến góc áo của muội chúng còn chưa động được nữa là, Yến Nam Phong nghĩ đã khống chế được muội, cái hồn khí nhiếp tâm của hắn cũng lợi hại đấy, tiếc là muội có tu vi đại ma đạo sư, còn hắn chỉ có tu vi võ sư, cách biệt thật quá lớn, hắn làm sao khống chế nổi muội?.

-chỉ cần dùng mị tâm thuật khiến thần hồn Yến Nam Phong điên đảo, lại đồng dạng dùng thuật này với một tỳ nữ bên cạnh hắn, để bọn chúng ân ái với nhau, Yến Nam Phong liền nghĩ hắn đã có được muội, thật là nực cười.

Đông Phương Thái Ngọc thoáng vuốt mũi Vu Nguyệt một cái, giọng có phần tự hào nói.

-không hỗ là kỳ nữ ưu tú nhất thế hệ này của xuân nguyệt lâu, bản lĩnh đối phó nam nhân, thực sự khiến cho ta phải hãnh diện, mấy năm nữa, ta chắc cũng chẳng còn gì để dạy cho muội.

Vu Nguyệt ánh mắt si mê, thoáng nắm lấy bàn tay tinh mỹ của Đông Phương Thái Ngọc đáp.

-xo với lâu chủ, muội muội dù học cả đời, cũng chẳng thể có được mị khí bằng một cái liếc mắt tùy ý của người, nam nhân trong thiên hạ, có ai mà không nguyện từ bỏ tất cả vì người chứ???.

Khóe môi Đông Phương Thái Ngọc thoáng nở nụ cười nhẹ đáp.

-thế mà vẫn có kẻ ta không thể quyến rũ được, thái độ nửa đùa nửa thật của hắn, quả thực khiến ta buồn bực muốn chết.

Mặt Vu Nguyệt thoáng trầm ngâm nói.

-người là đang nói đến Hàn công tử sao???, nam nhân như ngài ấy, thực sự khiến ta cũng có chút mặc cảm, ban nãy ta thử qua một chút mị tâm thuật lên Hàn công tử, đến một chút phản ứng đều không có, Cũng chỉ có bản lĩnh của lâu chủ người, mới có thể khiến nam nhân như Hàn công tử chịu hạ cố đến đây mà thôi.

Đông Phương Thái Ngọc lại chợt cảm khái đáp.

-cũng khổ công không ít đâu, Hàn Thiên hắn đã tu luyện một loại công pháp siêu phàm nào đó, khiến thần hồn của hắn gần như hòa tan vào thân thể và chân khí, nếu tâm cảnh của hắn không để ý đến muội, muội có dùng mị thuật cỡ nào cũng không thể tác động đến hắn được.

-đối với hắn, chỉ có thể tác động bằng tình cảm, mấy phương thức khác đều gần như vô dụng.

Khẽ dừng một chút, Đông Phương Thái Ngọc chợt nghiêm giọng hỏi.

-thứ cần lấy, muội đã lấy được rồi chứ???.

Khóe môi thoáng nở nụ cười kiêu hãnh, Vu Nguyệt nhanh chóng triệu hồi ra một món hồn khí hình chóp nhọn, với bốn cạnh hình tam giác, cùng đế hình vuông, cao tầm nửa thước, bên ngoài khắc họa vô số hoa văn hình con mắt.

Đông Phương Thái Ngọc nhìn thấy vật nọ, liền thoáng hài lòng nói.

-quả nhiên muội không hề làm ta thất vọng, đến bảo khố được canh chừng cẫn mật của Yến gia bảo, cũng có thể đột nhập được.

-ổn rồi…việc của muội ở đây đã hết, cầm lấy ngự không thảm của ta, tức tốc ngày đêm quay lại đế đô đi, đường về an toàn, chắc muội cũng biết rồi nhỉ???.

Vu Nguyệt vừa định nhận mệnh hành sự, bất quá mắt thấy ba nữ tỳ vừa được cứu ra, hiện vẫn còn ở đây, sự đồng cảm trong lòng dân lên, Vu Nguyệt liền hướng Đông Phương Thái Ngọc hỏi.

-ba nữ tỳ này giải quyết thế nào đây lâu chủ???.

Tròng mắt khẽ đảo, Đông Phương Thái Ngọc nhanh chóng đáp.

-đem họ đến nơi an toàn, sau đó đánh thức rồi cho mỗi người vài ngàn linh thạch, bảo họ mang người nhà rời khỏi đô lương, đến nơi khác định cư đi, từng đó linh thạch đủ cho một gia đình phổ thông như họ trang trãi trăm năm rồi.

Vu Nguyệt vòng tay tỏ nét đã hiểu, bất quá trước khi rời đi, nàng vẫn hướng Đông Phương Thái Ngọc lo lắng hỏi.

-lâu chủ người không về thiên phúc cùng ta à???, nội tình của Yến gia bảo không cạn, người ở lại lỡ xảy ra…

Đông Phương Thái Ngọc thoáng ngắt lời Vu Nguyệt nói.

-muội cứ về trước đi, ta vẫn còn dự định riêng ở đây, việc của muội đã kết thúc, nhưng chuyện vui của ta thì mới chỉ bắt đầu mà thôi!.

Bình Luận (0)
Comment