Hàn Thiên Ký

Chương 304 - Yến Gia Bảo Rung Chuyển

Hàn Thiên âm thầm ẩn tàng ở Yến gia bảo hai khắc, Đông Phương Thái Ngọc rốt cuộc cũng về đến, vừa thấy Hàn Thiên, nàng ta liền hỏi khẽ.

-từ lúc ta đi đến giờ, Hàn lão công vẫn chưa bị phát hiện nhỉ?

Cơ mặt Hàn Thiên thoáng giật nhẹ sau lớp mặt nạ, ma nữ kia chính là cố chấp đến như thế, từ lúc rời thiên phúc đến nay, nàng ta một tiếng lão công, hai tiếng cũng lão công, quả thực đúng như lời nàng ta nói ban đầu, thích gọi Hàn Thiên hắn như thế, khiến hắn phiền muốn mệt người.

Bằng giọng bình thản, Hàn Thiên đáp.

-trong Yến gia bảo không có cao thủ thực lực quá vượt trội, bảo vật của cô cũng không phải tầm thường, chuyện thiếu chủ Yến gia bị đoạn căn, đến giờ vẫn chưa có ai phát hiện.

-cơ mà cô đổi cách xưng hô đi được không???, đùa bỡn như thế khiến cô vui lắm à???.

Khóe môi thoáng nở nụ cười kiều diễm, Đông Phương Thái Ngọc quyến rũ đáp.

-ai bảo là đùa đâu chứ???, ta thực sự muốn ngươi thành lão công của ta đấy???, ngươi không thích sao???.

Ánh mắt thoáng tỏ nét quan ngại, Hàn Thiên chẳng cần nghĩ nhiều liền đáp.

-nếu không phải cô quá cơ trí, quá nguy hiễm, ta có thể sẽ nghĩ lại, cơ mà chỉ là nghĩ lại thôi đấy, trừ hai thứ kia, tính cách của cô cũng khiến ta cảm thấy không ổn, gặp ai cô cũng câu dẫn được, uầy…tóm lại là ta không muốn nhắc đến việc này nữa, cô liệu mà làm cho xong chuyện ở đây đi, thời gian của ta đã trễ nãi khá nhiều rồi đấy.

Đông Phương Thái Ngọc vẫn làm ra bộ dáng nhàn hạ, chỉ chú tâm đến mấy câu đầu của Hàn Thiên đáp.

-ngươi nghĩ ta gặp ai cũng câu dẫn họ ư???, hơn một năm qua ngươi thấy ta có chủ động câu dẫn ai ngoài ngươi chưa???.

Hàn Thiên đã lười nói về chủ đề này, chỉ còn hơn mười ngày nữa là Lưu Mộ sẽ bước vào một cuộc chiến căng thẳng để tranh hoàng vị đại ninh, nếu tới đó mà Hàn Thiên hắn còn chưa về kịp, đại sự e là không xong.

Vậy mà hắn bây giờ hắn còn ở đây nói mấy chuyện tình trường nhỏ nhặt với Đông Phương Thái Ngọc, thực sự là khó mà chấp nhận được.

Giọng thoáng nghiêm lại, Hàn Thiên tỏ ý gấp rút nói.

-nếu cô rảnh thời gian ở đây bàn chuyện phiếm, sao không tranh thủ phá đại vài nơi trong Yến gia bảo cho hả giận đi, rồi chúng ta còn về sớm???.

Khẽ cười ẩn ý một tiếng, Đông Phương Thái Ngọc khiên nhẫn giải thích.

-ta là đang đợi Vu Nguyệt đưa mấy nữ tỳ kia đi xa một chút rồi mới động thủ, Hàn lão công bản lĩnh lớn, một mình ngươi đi, ai mà cản được?, nhưng mà đám lão quái vật trong Yến gia bảo không bắt được hung thủ, những hạ nhân như mấy nữ tỳ kia, chắc chắn khó thoát cơn thịnh nộ vô lý của gia chủ.

-ta đang nghĩ xem nên làm thế nào mới không liên lụy đến bọn họ, cũng như ẩn tàng danh tính cùng mục đích của chúng ta đây???.

Bằng giọng lãnh đạm, Hàn Thiên rất nhanh cất tiếng.

-thế cô đã nghĩ ra chưa???.

Lại nở một nụ cười ma mãnh, Đông Phương Thái Ngọc nhanh chóng đáp.

-lão công xem ta là loại người gì???, chút trò vặt ném đá giấu tay này, thiếp đây rất là giỏi a.

Hàn Thiên đang nghiêm mặt vì trong lòng hơi bất mãn, thoáng cái bị lời của Đông Phương Thái Ngọc chọc khiến cho không biết nên khóc hay nên cười, bất quá hắn thực sự chẳng có tâm trạng đùa với ma nữ này, thế nên vẫn tỏ nét trầm mặc chờ xem nàng ta nói gì???.

Thấy Hàn Thiên dường như đã không có tâm trạng nói chuyện, Đông Phương Thái Ngọc cũng không đùa nữa, mà nghiêm giọng nói.

-muốn cao tầng Yến gia bảo không nghi ngờ chúng ta, chúng ta chỉ cần âm thầm phóng thích hết tỳ nữ hạ nhân ở đây, sau đó phá phách một trận, đám lão già kia chắc chắn nghĩ chúng ta là người nhà của những kẻ từng bị Yến gia bảo ức hiếp đến báo thù.

-nhưng vì có quá nhiều hạ nhân bỏ trốn, bọn họ nhất định không biết là ai đã ra tay, danh tính của chúng ta sẽ khó mà bị tiết lộ hơn, xo với việc chỉ có những tỳ nữ của Yến Nam Phong là biến mất.

Hàn Thiên ngẫm nghĩ giây lát, cảm thấy cách làm này quả thực rất hay, bất quá hắn vẫn tỏ nét quan ngại đáp.

-ý tưởng không tồi, cơ mà đám hạ nhân kia rời đi như thế, sau này Yến gia bảo tìm họ điều tra, chắc chắn khiến họ gặp tình huống tiến thoái lưỡng nan đi???.

Đông Phương Thái Ngọc bình thản đáp.

-bọn họ ở đây cho người của Yến gia bảo khi nhục, xo với liều mạng để có được tự do, cái nào nặng, cái nào nhẹ, cứ để bọn họ tự quyết định.

-chúng ta cũng chẳng bắt ép họ phải rời đi, ai chịu đi thì chúng ta cứu, không thì thôi, chúng ta đâu bắt ép tất cả hạ nhân trong Yến gia bảo phải rời đi?

Nghĩ kỹ thì lời của Đông Phương Thái Ngọc quả thực có lý, nếu chỉ để mình Yến Nam Phong gặp nạn, với nội tình của Yến gia, nhất định có thể điều tra đến xuân nguyệt lâu, lỡ may Hàn Thiên hắn cũng bị phát hiện thân phận, thanh danh của hắn e là không xong rồi, sau khi nghĩ kỹ, Hàn Thiên liền lên tiếng.

-được rồi chúng ta cứ làm vậy đi.

Ý tưởng đã thống nhất, Hàn Thiên cùng Đông Phương Thái Ngọc rất nhanh đã ra tay hành động, với thực lực của bọn họ, âm thầm phóng thích cơ số hạ nhân, mà thần không biết, quỷ không hay, quả thực chẳng phải chuyện gì khó.

Những hạ nhân chịu bỏ trốn, Hàn Thiên cùng Đông Phương Thái Ngọc liền cho họ vài trăm linh thạch làm lộ phí, bảo họ chạy thật xa khỏi đô lương mà làm ăn sinh sống.

Những hạ nhân chọn ở lại, Hàn Thiên cùng Đông Phương Thái Ngọc liền điểm huyệt khống chế bọn họ, không để họ tiết lộ thông tin cho cao tầng Yến gia biết, âm thầm làm bao nhiêu chuyện, thời gian rốt cuộc cũng qua hai canh giờ.

Thấy phía tây có tiếng chuông báo hiệu, biết đám lính canh bị đánh ngất đã có người phát hiện ra, Hàn Thiên cùng Đông Phương Thái Ngọc liền nhận thức được là bọn họ phải nhanh chóng rời đi.

Đến lúc này đã không còn chuyện gì để giấu, Đông Phương Thái Ngọc trực tiếp khu động viêm thần mãng phá nát mấy dãy nhà trống, cùng vô số đình viện không có người ở trong Yến gia bảo.

Thoáng cái một tràn cảnh hỗn loạn cực độ xuất hiện ở khu vực Yến gia sinh sống, nhà cửa đổ sập, ánh lửa ngập trời, nhiều người vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy đến, nhanh chóng từ phòng mình chạy ra xem xét.

Đông Phương Thái Ngọc vừa động thủ, Hàn Thiên cũng lập tức tấn công thẳng đến những tòa đình viện quan trọng trong Yến gia bảo, thiên ma thủ đã được hắn dùng đến, từng quyền từng quyền phách không liên tục được Hàn Thiên giáng xuống khu vực trung tâm của Yến gia.

Quyền kình hùng mạnh đánh ra từ thiên ma thủ khiến không gian như gãy đoạn, mỗi quyền đều có tác động đến không gian ba bốn trượng xung quanh, tầng tầng lớp lớp quyền kình đánh xuống, mỗi quyền đều có lực công kích của võ tông trung tầng cảnh giới, sức mạnh như thế mà dùng để phá hủy nhà cửa kiến trúc.

Thực sự là quá dễ dàng, tràng cảnh có thể nói là đánh đến đâu, nhà cửa sụp đổ đến đấy, mục đích trọng yếu của Hàn Thiên là đánh sập bảo tàng bảo các của Yến gia, nơi đó chứa tài phú, cùng vô số bảo vật Yến gia thu thập được, phá hủy mấy nơi không trọng yếu khác.

Yến gia có thể trong thời gian ngắn xây dựng lại được, nhưng phá hủy tàng bảo các cùng vô số trân bảo bên trong, chắc chắn sẽ là một đòn cực nặng giáng thẳng đến sức mạnh thực tế của Yến gia.

Đang yên đang lành, bất giác có kẻ xông đến tận sào huyệt phá phách, hộ vệ Yến gia liền nháo nhào cả lên, một đám như ong vỡ tổ, tức tốc tìm hung thủ gây ra chuyện này.

Hàn Thiên cùng Đông Phương Thái Ngọc đang phi hành trên cao, rất nhanh đã có người phát hiện ra họ, bất quá Hàn Thiên ra tay nhanh gọn, chưa đến hai nhịp thở, đã tung xuống tàng bảo các nằm ở trung tâm Yến gia hơn trăm quyền.

Tàng bảo các của Yến gia lúc nào cũng có một đội năm võ tông trấn thủ, bất quá Hàn Thiên dùng đến thần thông thuật, uy lực chiêu thức có thể nói là bất khả kháng cự đối với những kẻ thuộc đẳng cấp võ tông.

Năm kẻ canh giữ tàng bảo các kia còn chưa phát hiện ra vấn đề, quyền kình Hàn Thiên tung ra đã đánh sập mất một nửa công trình quan trọng này, đợi lúc năm võ tông kia xuất hiện ngăn cản, cơn mưa công kích của Hàn Thiên đã không thể tạo ra sức phá hủy lớn như trước.

Bất quá chúng vẫn kịp phá thêm hai tầng tàng bảo các của Yến gia, công trình trọng yếu này tổng cộng có chín tầng, sau đợt tấn công vừa qua, nó liền bị Hàn Thiên đánh sập hết sáu tầng, chỉ còn ba tầng dưới cùng là chưa bị phá hủy,

Bên trong đống đổ nát bảo vật rơi ra vô số, có cái bị quyền kình bá đạo phá hủy, có cái bị hư tổn, lại có những món linh dược, kỳ bảo có linh tính, đột nhiên được phóng thích, liền nhanh chóng chạy tán loạn khắp nơi.

Người của Yến gia nhìn thấy cảnh này mà như đứt từng đoạn ruột, cả đám chỉ cần là kẻ có chiến lực cấp võ sư trở lên, liền lập tức xông lên trời cản chân đám người Hàn Thiên lại.

Bất quá đối với võ tông cường giả, võ sư và đại võ sư, dù có nhiều gấp mấy chục lần xo với phe bản thân, thì cũng chẳng thể làm ra sóng gió gì, Đông Phương Thái Ngọc tâm ý khẽ hạ lệnh, viêm thần mãng liền nhanh chóng ngữa cổ lên trời phun ra không ít hỏa độc.

Hỏa độc từng đoàn nhanh chóng vỡ ra, rồi rơi xuống Yến gia bảo như mưa, ai đụng phải thứ này, nhẹ thì bị bỏng rát da thịt, hao phí lực lượng phòng hộ, kẻ có thực lực yếu mà trực tiếp trúng phải hỏa độc, liền bị độc khí công tâm, cả người như muốn bốc cháy, lập tức phải lui về tìm cách chữa trị.

Chỉ sau mấy nhịp thở, Hàn Thiên và Đông Phương Thái Ngọc đã biến địa bàn của Yến gia trở thành một mảng hoang tàn, Đông Phương Thái Ngọc đang lúc hưng phấn, định dùng một tiên phá luôn đại viện nơi các trưởng bối của Yến gia cư trụ.

Nhưng bất thình lình từ trong tòa lầu các nọ, ba đạo bóng ảnh nhanh chóng phi vút lên không trung, một tiên mang theo hỏa diễm hủy diệt, kết hợp từ đấu khí lực cùng yêu lực của viêm thần mãng do Đông Phương Thái Ngọc phát ra, rất nhanh đã bị một trong ba đạo quang mang chặn đứng.

Lúc Hàn Thiên cùng Đông Phương Thái Ngọc nhìn kỹ lại, liền phát hiện người vừa ra tay ngăn chặn đòn công kích vừa rồi, chính là một trung niên nhân tóc bạc, mặt mũi xuân sắc hồng hào, thân vận phục sức hoa lệ.

tuy khí sắc người này rất tốt, nhưng chiêm nghiệm kỹ lại thấy, vẻ mặt cúa hắn có nét âm tà, dường như chính là vì tu luyện công pháp tả đạo mà ra.

Trung niên nhân tóc bạc kia dung mạo xo với Yến Nam Phong giống nhau đến tám phần, khỏi cần nghĩ cũng biết, lão ta nhất định chính là Yến Tàng Dương, phụ thân của Yến Nam Phong, chủ nhân của Yến gia bảo.

Theo sau Yến Tàng Dương chính là một lão giả bụng béo râu ria xồm xoàng, mặt đỏ như gấc, dường như là một phường nát rượu, kẻ còn lại dáng người nhỏ thó, tuổi độ bốn mươi, râu dê vễnh ngược, ánh mắt lúc nào cũng hiện lên nét tham lam xảo trá, nhìn rất giống kẻ ham mê cờ bạc.

Hai kẻ này chắc chắc là đệ đệ của Yến Tàng Dương, kẻ béo mập tên Yến Mã Tiền, kẻ nhỏ thó tên Yến Nhị Thử, trước khi đến Yến gia bảo, Hàn Thiên đã xem qua rất kỹ thông tin về ba nhân vật này.

Yến Tàng Dương vừa tung một chưởng chặn đứng công kích của Đông Phương Thái Ngọc, miệng liền theo thói quen quát lớn.

-tặc tử hỗn xược phương nào?, dám nửa đêm đến Yến gia bảo ta làm loạn?, không sợ Yến gia ta cho người tru di cửu tộc hay sao???.

Đông Phương Thái Ngọc là người kiêu căng tùy hứng, chưa cần biết đối thủ nông sâu ra sao?, liền ngạo nghễ trả lời.

-lũ chuột của Yến gia bảo hành ác đa đoan, hôm nay tội nghiệt tích đủ, tự khắc có người đến đòi nợ mà thôi.

Giọng nói của Đông Phương Thái Ngọc tuy cực độ trầm lắng êm tai, khiến ai nghe thấy cũng phải mê mẩn tâm hồm, thế nhưng ngữ khí khinh thị, cùng thái độ cao ngạo bên trong, quả thực đã làm cho đám người ở Yến gia bảo không thể chịu được.

Yến Tàng Dương thân là chủ nhân của Yến gia bảo, vừa nghi xong lời này, nét mặt liền đại nộ quát.

-hay cho một nữ nhân, ỷ vào bản thân có chút tu vi, tùy tiện tìm một tên hổ trợ cùng hai con yêu thú, lại dám đến Yến gia bảo ta làm loạn, hôm nay các ngươi tới số rồi.

Yến Tàng Dương vừa nói dứt câu, Yến Nhị Thử liền tỏ ra cẫn trọng kiến nghị.

-hay ta cữ người đến phủ thành chủ báo tin, nhờ bọn họ cho người đến, cùng vây bắt hai tên giặc cỏ này?, bọn chúng gây nhiều tổn thất cho chúng ta như thế, không thể để chúng chạy thoát được.

Yến Mã Tiền bên cạnh cũng tỏ ý đồng tình, bất quá ánh mắt của Yến Tàng Dương lúc nhìn ngắm Đông Phương Thái Ngọc đã thoáng hiện nét hứng thú, rất nhanh lão liền phất tay nói.

-không cần thiết, nếu người của phủ thành chủ đến, chúng ta nhất định phải giao hai kẻ này lại cho chúng.

-bất quá ta thấy nữ nhân kia dáng người tuyệt mỹ, tư thái yêu kiều, dù cách vài lớp áo vẫn không thể che giấu được sự quyến rũ kia, nàng ta nhất định là một mỹ nhân trên đời có một.

-hơn nữa tu vi cao như vậy, thái độ cao ngạo như vậy, không bắt nàng ta về làm đỉnh lô, Yến Tàng Dương ta thực không cam lòng, ta vừa đột phá võ vương, ông trời liền đem đến cho ta một vưu vật tuyệt mĩ bực này, nhất định không thể giao nàng ta cho phủ thành chủ được.

Lời của đám lão già Yến gia, Đông Phương Thái Ngọc đều nghe rất rõ ràng, bằng giọng có phần khó hiểu, nàng ta nhanh chóng hướng Hàn Thiên hỏi.

-lão già kia nói muốn bắt ta làm đỉnh lô cho lão, rốt cuộc là có ý gì thế???.

Hàn Thiên trong lòng thoáng bất ngờ, chả hiểu ma nữ kia vì sao không biết vấn đề này, bất quá mặc kệ nàng ta không biết thật hay giả, Hàn Thiên vẫn thuận miệng trả lời.

-ý lão ta là muốn biến cô thành công cụ giúp lão tăng tiến tu vi đấy, “đỉnh lô” là cách nói văn vẻ của bọn khốn xem nữ nhân như nô lệ, vừa giúp chúng thỏa mãn dục vọng biến thái, vừa lấy tu vi của đỉnh lô biến thành của chúng, phương pháp tà độc này không phải ai cũng biết đâu.

Hàn Thiên vừa dứt lời, Đông Phương Thái Ngọc liền phẫn nộ nói.

-tên khốn Yến Tàng Dương ngươi không ngờ còn dám có ý định đê tiện này???, ta nghĩ hôm nay phá nát Yến gia bảo của ngươi là đủ rồi, nhưng mà ngươi đã là kẻ bại hoại đến như thế, hôm nay không phế bỏ tu vi tà đạo của ngươi, thiến ngươi thành thái giám, ta thực không cam tâm.

Vừa dứt lời, Đông Phương Thái Ngọc liền trực tiếp vung ngọn trường tiên trong tay về phía trước, viêm thần mãng dưới chân nhanh chóng phun ra hỏa diễm bao bọc lấy ngọn roi kia.

Phút chốc, một ngọn hỏa tiên mang theo khí thế đoạn thạch phá kim, nhanh chóng nhắm thẳng mặt Yến Tàng Dương mà đến.

Trước uy lực công kích gần như là nửa bước đạt đến cấp võ vương này, Yến Tàng Dương thái độ vẫn là có chút khinh thị, thủ chưởng được một lớp đấu khí bao bọc, Rất nhanh lão đã vun tay, định cứ thế bắt lấy ngọn hỏa tiên mà Đông Phương Thái Ngọc đánh ra.

Bất quá rít một tiếng, Yến Tàng Dương chẳng những không bắt được ngọn trường tiên, mà đấu khí ngưng tụ trên thủ chưởng cũng gần như bị đánh tan, hổ khẩu đỏ rần.

Nhìn vết bỏng trên tay, nét mặt Yến Tàng Dương không khỏi hiện nét thú vị nói.

-có ý tứ, không ngờ ngọn tiên nhìn không có quá nhiều điểm nổi bậc kia, lại chính là một món hồn khí cửu cấp phi thường trân quý.

-cả đại ninh này trừ hoàng thất có hai món, tất cả các thế lực khác gom lại cũng chẳng có quá mười hồn khí cửu phẩm, thế mà nữ tặc như ngươi lại có một món, thân phận của ngươi, thực sự khiến ta tò mò, càng nghĩ đến, ta càng muốn đè ngươi ra hỏi cho cặn kẽ.

-đã để ngươi phá phách Yến gia bảo nhiều như thế, tiện nhân ngươi cũng tiếp của ta một chiêu xem sao???.

Vừa dứt lời, không gian quanh người Yến Tàng Dương liền thay đổi, thoáng chốc một luồn sáng màu trắng đục lan tràn ra khắp bốn phương tám hướng, khiến Hàn Thiên cùng Đông Phương Thái Ngọc gần đó cũng phải nghi ngại lùi về sau một đoạn.

Sau khi Yến Tàng Dương dùng đến giới vực của mình, Hàn Thiên liền chấn kinh thốt.

-giới vực bao trùm bán kính hơn ba mươi trượng, chẳng ngờ lão tặc kia đã thực sự đột phá võ vương, ma nữ… chúng ta xong chuyện ở đây rồi, lập tức rút thôi, nếu không hậu họa khôn lường.

Vừa dứt lời, Hàn Thiên liền mặc kệ Đông Phương Thái Ngọc có nguyện ý hay không, lập tức nắm tay nàng ta rồi sữ dụng long hành bách biến lôi đi mất.

Yến Tàng Dương nhìn thấy cảnh này, giọng điệu liền có phần khinh thị nói.

-muốn chạy ư, đừng hòng!!!.

Lời vừa dứt, thủ chưởng của lão ta đã nắm lại, ngay lập tức, từ trong giới vực màu trắng đục trên Yến gia bảo nhanh chóng tách ra một cái thủ chưởng lớn gần mười trượng, thủ chưởng nọ mang theo uy thế không thể ngăn cản, nhắm thẳng theo hướng hai người bọn Hàn Thiên mà phũ xuống.

Bình Luận (0)
Comment