Hàn Thiên Ký

Chương 314 - Tự Trách Mình Đen Đuổi.

Mắt thấy chỉ còn một tích tắc nữa, bản thân liền sẽ giết được Yến Tàng Dương, thế nhưng ngay lúc này, Đông phương Thái Ngọc lại đột nhiên gặp chuyện, Hàn Thiên phút chốc rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Thời khắc quyết định, hắn đã chấp nhận bỏ qua kẻ thù trước mặt, thu chiêu lao đến cứu Đông phương Thái Ngọc.

Long hành bách biến tốc độ cực cao, chỉ trong bán kính một dặm, Hàn Thiên ý vừa động, thần hình liền đến nơi cần đến ngay tức khắc, Yến Mã Tiền thủ chưởng đánh xuống, đã có thể tưởng tượng ra cảnh Đông phương Thái Ngọc bị trúng chiêu trọng thương.

Cơ mà một chưởng của hắn sắp trúng người Đông phương Thái Ngọc, cánh tay kia liền đột nhiên cảm thấy cực kỳ đau đớn, một đóa hoa máu túa lên trước mắt Yến Mã Tiền, cánh tay phải của hắn đã vừa bị thứ gì đó cắt đoạn.

Vừa định thần lại, Yến Mã Tiền liền phát hiện, Đông phương Thái Ngọc ban nãy vẫn còn đang rơi tự do ở trước mắt hắn, hiện đã biến mất từ lúc nào, còn ở phía xa xa về hướng bắc, bóng hình cao lớn khôi vĩ của Hàn Thiên đang lướt đi như bay ở trong gió.

Thấp thoáng trong không trung truyền đến một thanh âm hùng hậu đầy nội lực, đủ khiến toàn thể những cường giả của Yến gia còn ở đây phải rung rẫy thần hồn.

-Yến gia bảo tội ác đa đoan, hôm nay không đuổi tận giết tuyệt các ngươi, mong các ngươi hãy xem đó là bài học, ngày sau nếu còn hành ác, đừng trách lại có người đến tru diệt các ngươi.

Yến Mã Tiền hãy còn ôm cánh tay túa đầy máu, nét mặt kinh hãi khôn cùng, với thực lực võ tông, cánh tay đứt lìa kia cố nhiên có thể nhờ y sư nối lại, bất quá nghĩ lại tình huống vừa rồi, dù là cao thủ đã thành danh gần hai trăm năm như Yến Mã Tiền, cũng không khỏi sống lưng lạnh lẽo.

Thương cuối cùng của nam nhân kia, nếu không chỉ đơn giản cắt cụt tay hắn, mà là nhắm vào đầu, e là với thực lực võ tông, trên đời này cũng khó có dược sư đủ trình độ nối lại đầu cho hắn.

Ngay đến kẻ kia ra đòn như thế nào, Yến Mã Tiền lão cũng không thấy, dù lúc nãy thực lực đã yếu đi đáng kể, thế nhưng có thể đạt đến chiến lực khủng bố như vậy, luyện thể giả thực sự khiến Yến Mã Tiền phải kinh hãi không thôi.

Yến Tàng Dương mắt thấy địch nhân phá hủy cơ ngơi, đoạn căn nhi tử của mình chạy thoát, bản thân dù mệt mỏi rã rời, thần sắc đầy nét chật vật không dám tin, cũng chợt phẫn nộ quát.

-Xốc lại tinh thần cho ta, hai tên tặc tử kia vừa rồi tẩu thoát, trong đó có đến gần năm thành là do may mắn, tiếp tục truy đuổi, ta không tin với nhân lực hùng hậu của Yến gia bảo, lại không thể lùng bắt được hai tên tặc tử kia, dù chúng có chạy đến cùng trời cuối đất, thì cũng phải truy theo cho ta.

Vừa dứt lời, bản thân Yến Tàng Dương đã lấy ra một lọ đan dược, trực tiếp uống một nắm bên trong đó, thoáng cái khí tức hồi phục hơn ba thành, lão gia hỏa này liền tiên phong đuổi theo hai người bọn Hàn Thiên, trước khi đi còn không quên để lại một câu.

-ta đi trước cầm chân bọn chúng, đám người các ngươi nhanh chóng theo sau tiếp ứng, Yến gia ta không để hai tên tặc tử kia trốn ngay trước mắt được.

Thoáng cái nhân ảnh của Yến Tàng Dương chỉ còn là một chấm đen nhỏ nhoi trên nền trời phương bắc, đám cao thủ Yến gia sau khi khôi phục lại một chút khí lực, cũng lập tức đuổi theo phía sau.

Lại nói Hàn Thiên chính là vào thời khắc quan trọng cuối cùng, đã cứu được Đông phương Thái Ngọc từ tay Yến Mã Tiền.

Lúc này được Hàn Thiên đưa đi, ma nữ kia dường như vẫn còn khá bất mãn, ánh mắt nhu tình có phần tức giận, Đông phương Thái Ngọc nhìn Hàn Thiên chằm chằm hỏi.

-ban nãy ngươi đã có cơ hội diệt hết đám người Yến gia bảo, vì sao vẫn không làm???, bị bọn chúng vây khốn lâu ngày như vậy, nếu là ta, chỉ cần có cơ hội, ta liền lập tức khiến chúng cầm vé đi đầu thai ngay lập tức.

Ánh mắt khẽ quan sát Đông phương Thái Ngọc, thấy ma nữ này ngoài trên người đổ ít mồ hôi, hơi thở hơi gấp một chút, thì cũng chẳng có dấu hiệu gì giống như là thụ thương cả, khóe môi khẽ nhếch, Hàn Thiên bình thản đáp.

-Nếu không phải vì cứu yêu nữ cô, Yến Tàng Dương có lẽ đã tuyệt khí từ lâu, tam nguyên trận bị phá rồi thì lo mà chạy đi, còn ở đấy cố chấp tham chiến, không mất mạng đã là điều may mắn, còn ở đấy đòi đánh đòi giết địch nhân ư?.

Đông phương Thái Ngọc ánh mắt chợt trợn lên, đôi gò má hồng hào phồng cao từng đợt, điệu bộ giống như đang có uất ức không thể nói, lát sau nàng rốt cuộc cũng thở ra một hơi đáp.

-không phải ta vì lo ngươi bị Yến Tàng Dương giết, nên mới ở lại hay sao???, còn ở đó nói chuyện với ta bằng bản mặt vô tình ấy???, ta hỏi ngươi, lúc cứu được ta rồi, ngươi vẫn có thể quay lại giết hết đám người Yến gia mà, tại sao ngươi lại không làm???.

Ánh mắt Hàn Thiên thoáng nhìn đi nơi khác, nói chuyện với kẻ cố chấp, thực sự không phải chuyện dễ.

-đại yêu nữ, đại tiểu thư như cô tất nhiên rảnh rỗi nhàn hạ, người ta động đến người của cô, cô liền thân chính đến tận nhà đòi nợ, nhốt cô mười ngày, cô liền muốn giết hết tất cả.

-còn ta không rảnh rang như cô, từng giây từng phút đối với ta hiện tại đều rất quý giá, nếu không thể trở về đế đô vào sáng ngày mốt, đại sự của ta không xong rồi.

-miễn cưỡng ở lại đó đánh giết với đám người Yến Tàng Dương, lỡ may bản thân bị bọn chúng đưa vào thế cá chết lưới rách, cách hành xử ngu ngốc như thế, ta không làm.

Hàn Thiên vừa dứt lời, Đông phương Thái Ngọc liền cao giọng đáp.

-ngươi nói cái gì???, từ đây đến đế đô còn hẵn năm vạn dặm, ngươi định không ăn không nghĩ mà đi về đó à???.

Ánh mắt khẽ lóe lên tia quyết liệt, Hàn Thiên không ngần ngại đáp.

-nếu không phải vì cái tiểu sự của cô, ta không nhất thiết phải trễ nải thời gian lâu đến vậy, nếu cô đã hỏi…thì đúng vậy đấy, dù có không ăn không ngủ, không đại tiện, không tiểu tiện, ta cũng phải về đến đế đô trước ngày mốt.

-Cô nếu cảm thấy không thỏa đáng, hay là ta để cô lại đây từ từ mà về nhé, Yến Tàng Dương ban nãy chẳng bị thương gì nghiêm trọng, lão hiện tại chắc vẫn đang đuổi theo đấy.

Cảm thấy Hàn Thiên lần này xuất khẩu rất quyết liệt, đáy mắt còn lóe lên tia nhiệt khí, biết bản thân nếu còn tiếp tục nói, sẽ càng chỉ khiến hắn phẫn nộ thêm, vậy nên Đông phương Thái Ngọc dù trong lòng còn chưa phục, thái độ vẫn bình tĩnh lại, không nói thêm câu nào.

Hàn Thiên ôm theo Đông phương Thái Ngọc di chuyển hơn nửa canh giờ, lượng chân nguyên lực trong người cũng dần cạn hết, lúc này tiểu kim long lại xuất thủ, phi hành chở Hàn Thiên cùng Đông phương Thái Ngọc về lại đế đô.

Thời gian rảnh rỗi, Hàn Thiên liền lập tức điều khí, tốc độ của tiểu kim long chỉ bằng một nửa tốc độ ngự khí phi hành của Hàn Thiên hắn, nếu dùng đến long hành bách biến, sự chênh lệch kia sẽ lên đến ba lần.

Thế nên để tiết kiệm thời gian, Hàn Thiên hắn phải khôi phục lực lượng thật nhanh, để có thể dùng thời gian ngắn nhất mà trở về đế đô, dù không phải vì áp lực thời gian, Yến Tàng Dương hiện chẳng lẽ không đuổi theo bọn hắn???, Yến Tàng Dương chỉ có một mình, nhưng thực lực rất cao Hàn Thiên hắn cùng tiểu kim long nếu không tận dụng ưu thế hơn người, liên tục di chuyển, rất có thể sẽ bị Yến Tàng Dương đuổi kịp.

Cứ thế Hàn Thiên điều tiết hai canh giờ, liền dùng long hành bách biến di chuyển hai canh giờ, lúc chân nguyên lực hao hết, lại dùng linh kỹ ngự khí phi hành mười canh giờ nữa.

Sau khi kiệt lực, lại nhờ tiểu kim long đưa đi một đoạn, không ngừng không nghĩ, ngày đêm di chuyển về đế đô, đến sáng hôm sau, Hàn Thiên hắn cùng Đông phương Thái Ngọc đã vượt được hơn hai vạn dặm đường.

Lúc này tiểu kim long vẫn đang là người phụ trách di chuyển, Hàn Thiên ngồi gần phía đầu của tiểu kim long, Đông phương Thái Ngọc thì ngồi phía sau cách đó khoản vài thước.

Hàn Thiên đang tiềm tu, bất giác có tiếng Đông phương Thái Ngọc cất lên ở phía sau.

-dừng lại một chút được không???. Ta muốn đi tắm, đã hai ngày rồi ta không động đến nước, thân thể sắp bẩn đến mức không chịu được rồi.

Cơ mặt khẽ giật vài cái, Hàn Thiên vẫn giữ tư thế tọa thiền, đơn giản đáp lời.

-ta thấy y phục cô không bẩn, cả người lúc nào cũng tỏa ra mùi hương thơm dịu quyến rũ như thế, cô…thực sự cần phải tắm ư???.

Đông phương Thái Ngọc hai má thoáng ửng hồng đáp.

-từ lúc sinh ra, thân thể ta đã có mùi thơm như vậy, nhưng ngươi cũng không thể lấy lý do này cấm ta tắm rửa sạch sẽ được, chỉ có man tộc mới không đi tắm thường xuyên mà thôi.

Khóe môi khẽ nhếch lên, Hàn Thiên không lạnh không nhạt đáp.

-nếu vậy, ta có lẽ chính là man tộc theo lời cô nói rồi.

Thấy Hàn Thiên mãi mà không nói thêm lời nào, Đông phương Thái Ngọc liền tức khí tiếp.

-dừng lại đi, ta có nhu cầu chính đáng cần giải quyết.

Cơ mặt thoáng nhăn lại, Hàn Thiên không chút nhân nhượng đáp.

-từ hôm qua đến giờ cô đã yêu cầu ta dừng lại bảy lần để cô giải quyết nhu cầu chính đáng rồi, cơ mà ta thấy không cần giải quyết nhu cầu ấy, cô vẫn sống thảnh thơi đó thôi.

-tu sĩ đẳng cấp như chúng ta, không nhất thiết phải ăn mới sống được, không cần ăn, thì cũng không cần đại tiện tiểu tiện, cô…rốt cuộc là có nhu cầu chính đáng gì đây???.

Đông phương Thái Ngọc nét mặt hết vàng rồi lại xanh, hồi lâu nàng chợt phẫn nộ nói.

-rốt cuộc là có đại sự gì?, lại có thể khiến ngươi bất chấp tất cả, không ngủ không nghĩ, dù hóa thành không giống người nữa, cũng phải tức tốc về đế đô vậy???.

Im lặng một chốc, Hàn Thiên chợt bình thản đáp.

-cô rất có bản sự điều tra bí mật của người khác mà, sao không tự tìm hiểu đi???, đã là đại sự, tất nhiên trừ người trong cuộc, thì không thể công bố cho nhiều người biết được, cô chính là thuộc loại không thể biết đấy.

Đông phương Thái Ngọc trong lòng bực bội nhưng không thể phát tiết ra được, một lát sau, nàng ta chợt tức khí nói.

-cho ta xuống đi, không ngủ không nghĩ một ngày đêm rồi, tình trạng của ta đang rất bất ổn, đừng nghĩ ai cũng là người đúc bằng kim loại như ngươi, nếu còn không cho ta nghĩ ngơi, ta thực sự sẽ bị ngươi hành chết đấy???.

Đôi mày khẽ nhướng lên, sau một thoáng suy nghĩ, Hàn Thiên liền truyền âm cho tiểu kim long, bảo nó đáp xuống đất.

Đợi Đông Phương Thái Ngọc bước xuống dưới, Hàn Thiên liền bình thản hướng nàng ta nói.

-như ý cô, hiện cô muốn đi tắm, đi ngủ, hay đi làm bất cứ điều gì cô thích đều được, hiện cũng đã rời khỏi địa phận đô lương, thành trấn của nhân loại xuất hiện không ít, Yến Tàng Dương nhanh lắm thì cũng phải cách đây hai ba ngàn dặm.

-cảm ứng của võ tông không mạnh đến vậy, cô có thể coi như thoát được lão rồi đấy, muốn làm gì thì làm, nhưng nhất quyết đừng để bị bắt đấy.

Hàn Thiên vừa dứt lời, đã điều động tiểu kim long định quay người rời đi, Đông phương Thái Ngọc thấy cảnh này, liền bực tức nói.

-ngươi không chờ ta à???, nam nhân này, ngươi thực sự là vô tình quá đấy.

Hàn Thiên trên mặt thoáng nét suy nghĩ, rất nhanh hắn đã cất lời.

-có lẽ cô không biết thời gian hiện tại đối với ta quý giá nhường nào?, nếu cô vẫn muốn cùng ta về đế đô, vậy thì từ giờ trở đi, cô không được nói chuyện, không được gây cản trở ta, không được đòi yêu cầu gì hết, nếu không thì từ chổ này trở đi, chúng ta nên đường ai nấy đi thì hơn.

Nét mặt Đông phương Thái Ngọc hết xanh rồi lại vàng, lát sau nàng liền khó chịu nói.

-nếu thời gian đối với ngươi quý giá như vậy, thế thì ngươi cứ để mặc ta tự sinh tự diệt ở đây mà về đế đô đi, ta tự có cách sinh tồn, không đến mức bị Yến Tàng Dương bắt được đâu.

Hàn Thiên ở trên lưng tiểu kim long thoáng đắng đo, lát sau hắn chợt lấy ra thiết bài chứng minh thân phận thiếu toàn quyền trưởng lão của thần võ minh, quăng cho Đông phương Thái Ngọc nói.

-cầm lấy lệnh bài này, chỉ cần đi đến bất kỳ trụ sở nào của thần võ minh, thì liền sẽ có người chiếu cố cô.

-ta chỉ có thể giúp cô được đến đó, có lành lặng về được đến thiên phúc hay không???, tự cô lo liệu đi.

Hàn Thiên vừa dứt lời, bản thân liền hạ lệnh cho tiểu kim long, cả hai không chút lưu luyến rời đi, nhìn thấy cảnh này, Đông phương Thái Ngọc liền bất mãng gọi vài câu, bất quá với tốc độ của mình, chỉ cần một nhịp thở, thân ảnh to lớn dài mười trượng của tiểu kim long, đã chỉ còn là một vệt đen nơi nền trời.

Đông phương Thái Ngọc nét mặt thoáng đờ đẫn trong phút chốc, sau đó chợt tức giận đấm đá lung tung, vừa múa may tức giận, Đông phương Thái Ngọc vừa bất mãn nói.

-thực sự đi rồi…tên nam nhân vô tình vô cảm, ngươi thực sự khiến ta tức chết mà…

nơi đây vốn là một vạt rừng nguyên sinh, Đông phương Thái Ngọc vừa múa may vừa quát tháo, thực sự đã dọa sợ không ít tiểu thú trong rừng.

bực dọc một hồi, Đông phương Thái Ngọc ánh mắt chợt lóe lên tia sáng lành lạnh, đơn giản tìm một dòng suối trong mát gần đó, nàng rất tự nhiên trút bỏ xiêm y, chậm rãi xuống nước ngâm mình.

Suối tóc màu tím dài óng ả, phủ lên tấm lưng quyến rũ yêu kiều như một dãy ngân hà tuyệt diễm giữa trời, thân thể cao ráo đầy đặn, mỗi một tất da thịt đều hoàn mỹ không chút tỳ vết.

Nước da trắng ngần mềm mịn, lúc nào cũng tỏa ra hơi ấm cùng một nét hồng hào nhẹ nhàng, chỉ một đầu ngón tay cũng có thể khiến nam nhân điên đảo thần hồn, càng không cần nói đến dung mạo thiên thượng hồng trần, vượt trên chúng sinh vạn giới.

Chỉ cần có được dung mạo này, đã đủ để ở trong khắp lục giới kiêu ngạo, khó người xo bì, nhưng trừ dung mạo kia ra, thân thể của Đông phương Thái Ngọc mới chính là tuyệt thế vưu vật, khiến cho bất kỳ nữ nhân nào cũng phải ngưỡng vọng cùng ghen tỵ.

Chiếc cổ dài thon thả, vòng eo thon gọn săn chắc, lúc Đông phương Thái Ngọc bước đi, trên vùng bụng quyến rũ còn thoáng ẩn hiện từng đường ngấn của các múi cơ tinh mỹ, không mạnh mẽ hữu lực như nam nhân, càng không phẳng phiu nhu mỳ như nữ nhân, đó là một nét mị khí kết hợp từ sự thon thả, chuẩn mực và khỏe khoắn.

Cánh tay thon dài, từng ngón tay đều tinh tế như tạc từ cẩm thạch, đôi ngọc phong cao ngạo, tròn trịa căng mịn một cách hoàn hảo, Đông phương Thái Ngọc rõ ràng không phải là nữ nhân có đôi ngọc phong lớn nhất, nhưng chắc chắn đó là đôi ngọc phong đẹp nhất, kết hợp hoàn mỹ với vóc dáng của nàng nhất, lớn hơn một chút liền sẽ tạo cảm giác bất thường, nhỏ hơn một chút, liền khiến thân thể của ma nữ này bớt đi phần quyến rũ.

Đôi ngọc phong hoàn mỹ, kiều đồn tròn trịa kết hợp với đôi chân dài gợi cảm, tạo thành hình trái tim rõ rệt, nữ nhân này, một cái bóng đủ khiến vạn nam nhân si mê điêu đứng, nhìn thấy vóc dáng của nàng, dù cách vài lớp y phục vẫn đủ khiến kẻ có định lực cao như võ tông cũng phải u mê.

Một nụ cười nhu mị kết hợp cùng dung mạo khuynh thành, quân vương của một đế quốc như đại ninh sẵn lòng vì nàng ta làm mọi thứ, nhìn thấy bóng lưng thoát y này của Đông phương Thái Ngọc, hẵn là trên đời khó có nam nhân nào cưỡng lại được sức hút từ đó, chân chính được nhìn ngắm thân hình tuyệt mỹ kia không chút che đậy, hẵn là thần tiên cũng vỡ tan đạo tâm, nhập ma không chút oán thán.

Đông phương Thái Ngọc cứ đơn giản ngâm mình ở dòng suối trong vắt ấy, để mặc vài loài tiểu thú vô tri ngắm nhìn cảnh này, mà không ý thức được mỹ cảnh chúng đang nhìn thấy, đối với nhân loại, bất kể là nữ hay nam, thì đều là tuyệt cảnh cả đời khó gặp.

Một canh giờ sau, ánh mắt khẽ lim dim của Đông phương Thái Ngọc chợt mở lớn, chậm rãi rời khỏi dòng suối, vận lại y phục, nàng đơn giản gãi đầu viêm thần mãng ở trên vai nói.

-lão tặc kia cùng người của mình hẵn sũng sắp đến rồi, nếu Hàn Thiên có ở đây, đám người kia sẽ gặp may mắn, bất quá hắn đi mất rồi, những kẻ kia…chỉ có thể tự trách bản thân quá đen đuổi mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment