Hàn Thiên Ký

Chương 315 - Vũ Khí Lợi Hại Nhất.

Yến Tàng Dương từ lúc để Hàn Thiên cùng Đông Phương Thái Ngọc tẩu thoát thành công, trong bụng liền nổi lên một cổ tức giận khôn cùng, đường đường là một võ vương, lại ở trong đại trận khiến bản thân tự hào nhất, để vọt mất hai kẻ thủ ác đã hãm hại nhi tử của mình.

Thế nên dù không ăn không ngủ, không ngừng sữ dụng đan dược quý giá để hồi phục lực lượng, Yến Tàng Dương cũng quyết truy theo hai tên gian tặc kia đến cùng.

Khí tức của hai tên gian tặc kia, Yến Tàng Dương đã nhớ rõ, với cảm ứng lực của võ vương, nội trong hai trăm dặm, chỉ cần hai tặc nhân kia xuất hiện, liền sẽ bị lão phát giác.

Tuy nhiên truy đuổi một ngày một đêm vẫn không thể phát hiện ra tung tích của hai tên tặc tử kia, Yến Tàng Dương trong lòng đã lóe lên suy nghĩ, bản thân có khi đã thực sự để đám người kia chạy thoát.

Bất quá trong lúc nội tâm đang mất dần kiên nhẫn, Yến Tàng Dương đột nhiên phát hiện ra một luồn khí tức quen thuộc, khóe môi khẽ cong lên một đường đầy hung lệ, lão liền buộc miệng nói khẽ một câu.

-dừng lại rồi ư???, cuối cùng cũng để ta tìm được các ngươi.

Vừa dứt câu, Yến Tàng Dương đã lần theo khí tức bản thân cảm ứng được, bắt đầu hạ thấp cao độ, tìm kiếm trong khoảng rừng phía dưới.

Sau một khắc tìm kiếm, Yến Tàng Dương rốt cuộc cũng nhìn thấy mục tiêu, bất quá tình huống bất thường khiến cho người dày dạn kinh nghiệm như lão, cũng phải có chút hồ nghi.

Chỉ thấy dưới khoảng rừng thấp, cạnh con suối nhỏ, một nữ nhân vận hồng sắc xiêm y đang ung dung nằm trên tảng đá phẳng phiu, cao cỡ nửa trượng , tuy nữ nhân kia nằm quay lưng với Yến Tàng Dương, nhưng dù nhắm một mắt mở một mắt.

Yến Tàng Dương lão cũng nhận ra, đấy đích thị là nữ nhân đã hãm hại nhi tử của mình, không nói đến mái tóc dài màu tím đặc thù kia, chỉ riêng vóc dáng siêu phàm thoát tục, cùng khí thế lãnh ngạo vương thượng ấy, nữ nhân nằm ở tảng đá trước mặt, chắc chắn là kẻ đã phá hủy Yến gia bảo, đoạn căn Yến Nam Phong không sai.

Cơ mà vì nàng ta chỉ xuất hiện một mình, lại dường như không có chút phòng bị gì cả, điều này quả thực khiến một tên cáo già như Yến Tàng Dương không khỏi sinh nghi.

Dừng lại cách chổ đối phương đang nằm khoảng sáu trượng, Yến Tàng Dương lạnh giọng nói.

-không chạy trốn nữa ư???, nếu không phải thực sự cảm ứng được trong trăm dặm quanh đây, đích thị không có tồn tại nào đạt đến thực lực võ tông, ta có khi đã tin, yêu nữ ngươi đang dùng chính bản thân để giăng bẫy ta đấy.

Bất giác một giọng nói trầm lắng uy nghiêm được nữ tử áo đỏ cất lên.

-ở đây thực sự không có ai khác, bất quá lão tặc ngươi đến lâu hơn ta tưởng, ta đã chờ ở đây hơn một canh giờ rồi, thế mà đến bây giờ ngươi mới tới, võ vương như ngươi, thực sự khiến người ta thất vọng.

Bằng vẻ mặt hồ nghi, Yến Tàng Dương không ngần ngại đáp.

-ngươi chờ ta ư???...., ta có nghe lầm không???, tính ra yêu nữ ngươi cũng có thực lực ưng khiếu kỵ quân, bất quá tọa kỵ của ngươi lại mới đạt cấp năm, không có tọa kỵ tương thích với thực lực của ngươi.

-ngươi ở đây chờ ta làm gì???...đừng bảo ngươi đột nhiên nổi hứng, muốn cùng ta ở chỗ này bàn chuyện khoái lạc nhân sinh đấy nhé???.

Nữ nhân áo đỏ kia chợt cười khanh khách một trận, nàng ta tất nhiên chính là Đông Phương Thái Ngọc, từ lúc Hàn Thiên để nàng ở đây, Đông Phương Thái Ngọc chưa từng đi đâu xa cả, sau khi tắm rửa sạch sẽ, liền chờ Yến Tàng Dương đến, không biết định làm gì nữa?

Chỉ thấy Đông Phương Thái Ngọc sau khi cười khanh khách một trận, giọng điệu lại chợt có phần trào phún nói.

-chỗ có cảnh sắc tươi đẹp thế này, cùng nam nhân trong lòng nói chuyện nhân sinh cũng không tệ, bất quá với lão tặc già như ngươi, ta vừa nghĩ đến đã buồn nôn, đến nhìn cũng lười làm.

Đối với sự nhạo báng của Đông Phương Thái Ngọc, Yến Tàng Dương chính là không chút liêm sĩ, tự cười khả ố đáp.

-không cần ngươi phải thấy thích thú, chẳng phải sau khi bị ta bắt được, ngươi có không nguyện ý, cũng phải ngoan ngoãn dang chân ra cho ta chơi đùa đó sao???.

-khi đó ngày nào ta cũng sẽ đem ngươi ra lăng nhục một trận, để ngươi cứ phải chứng kiến kẻ mà ngươi không thích cưỡi lên người ngươi, khiến ngươi khuất nhục đến mức chỉ muốn tự sát cho xong.

ở phía đối diện, Đông Phương Thái Ngọc dường như chẳng có biểu hiện lo lắng gì, chỉ dùng một câu hỏi đơn giản đáp lại.

-thực vậy ư???...sao ban nãy ta lại nằm mộng, thấy ngươi từ giờ sẽ không còn cơ hội chơi đùa thêm nữ nhân nào vậy kìa???.

Cơ mặt Yến Tàng Dương thoáng máy động, bất quá lão rất nhanh đã bình ổn lại nói.

-có phải hay không, đợi ta bắt được ngươi liền sẽ biết.

Lời vừa dứt, Yến Tàng Dương đã vận lên chân khí, định trực tiếp động thủ với Đông Phương Thái Ngọc, bất quá ma nữ này đã nhanh miệng nói.

-đợi đã…ngươi động thủ lúc này, không phải mạo hiễm lắm ư???, sao không đợi viện binh của ngươi đến, rồi hãy động thủ với ta, lúc ấy chẳng phải sẽ chắc chắn hơn ư???.

Đông Phương Thái Ngọc vừa dứt lời, trên mặt Yến Tàng Dương liền hiện lên nét kỳ quái đáp.

-ta không biết yêu nữ ngươi là kiêu ngạo không xem ai ra gì, hay ngu dốt đến mức khó tả thành lời, đừng nghĩ ngươi có được vài hồn khí lợi hại, liền có thể ở đây phách lối.

Đông Phương Thái Ngọc lại cười lớn một trận đáp.

-thực vậy sao???, hay là ta cho ngươi một cái hứa hẹn, kể từ bây giờ, ta sẽ ở nguyên đây, không đi đâu hết, đợi người của ngươi đến đủ, ta sẽ đánh với các ngươi một trận, thế nào???.

Nét hồ nghi trên mặt Yến Tàng Dương càng lúc càng đậm, lát sau lão chợt dè dặt hỏi lại.

-ngươi thực sự sẽ không chạy đi đâu hết???, đợi người của Yến gia đến đủ, sẽ trực tiếp giao thủ một trận ư???, ngươi không phải lại định dùng món hồn khí phòng ngự kia, tiếp tục chơi chiêu bài rùa rụt cổ, đợi người của mình đến bắt gọn một mẻ cả Yến gia ta đấy chứ???.

Đông Phương Thái Ngọc lại cười khanh khách một trận, bằng giọng mỉa mai, nàng đơn giản đáp.

-nếu ngươi sợ thì bây giờ có thể rời đi, bằng như ngươi nghĩ một mình ngươi có thể phá được phòng ngự của ta, thì cũng có thể thử một phen, tóm lại ta đã có chủ đích ở đây chờ Yến Tàng Dương ngươi đến, tất nhiên sẽ không có ý định bỏ chạy.

Yến Tàng Dương tròng mắt khẽ đảo, sau một hồi toan tính, lão liền nhếch môi đáp.

-đợi thì đợi, nếu yêu nữ ngươi đã kiêu ngạo đến vậy, ta không lý nào bỏ qua ưu đãi mà ngươi cho được, cứ đợi đấy, sau khi bắt được ngươi, ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ sau.

Vừa dứt lời, Yến Tàng Dương liền bình tĩnh ngồi xếp bằng ở bãi cỏ gần đấy, ban nãy không phải lão thực sự e ngại lời Đông Phương Thái Ngọc nói, chỉ là Yến Tàng Dương truy đuổi đã lâu, cả người mệt mỏi, đấu khí lực trong người còn chưa đến ba thành.

Lúc này trực tiếp động thủ với Đông Phương Thái Ngọc, khả năng tóm được nàng ta cũng không cao, Đông Phương Thái Ngọc đã nói bản thân sẽ không chạy, Yến Tàng Dương lão ở đây đợi người của mình đến, dùng tam nguyên trận bao vây yêu nữ này lại, tính thế nào thì Yến Tàng Dương cũng có lợi trong việc này.

Cứ thế Yến Tàng Dương cùng Đông Phương Thái Ngọc đợi ở con suối kia hai canh giờ, từng ấy thời gian trôi qua, trên gương mặt đang yên ắng tọa thiền của Yến Tàng Dương, bất giác nở một nụ cười thâm độc.

Trên trời cao, Yến Mã Tiền, Yến Nhị Thử, cùng hơn hai mươi cao thủ võ tông của Yến gia bảo đã đến, bọn hắn ở trên cao, đã tạo thành một vòng vây kín kẽ bao lấy khu vực ba dặm quanh khúc suối này, hiện Đông Phương Thái Ngọc có muốn chạy, e là cũng khó thoát.

ở phía tảng đá, Đông Phương Thái Ngọc rốt cuộc cũng lần đầu ngồi dậy, nhìn thấy cao thủ Yến gia bảo vây đầy trời, khóe môi nàng bất giác nở một nụ cười khẩy nói.

-rốt cuộc cũng đến đủ, Yến gia bảo hành động chậm thật đấy.

Vừa nói Đông Phương Thái Ngọc vừa xoay người dậy, tích tắc, cả khoảnh rừng xanh ngát như nhạt nhòa hẵn đi, người của Yến gia bảo, bao gồm luôn cả Yến Tàng Dương bên trong, ánh mắt ai nấy đều không khỏi một mãng thất thần.

Nữ tặc đến phá gia viên của bọn họ, không ngờ dung mạo lại kinh diễm tuyệt luân đến thế, khiến cho dù hai bên đang là địch nhân, nhưng vẫn có không ít cao thủ của Yến gia bảo, nổi lên ý muốn chiếm hữu mỹ nữ phía dưới làm của riêng,

Ngay cả một kẻ kinh qua không ít mỹ nữ như Yến Tàng Dương, đáy mắt cũng không hỏi lóe lên tia rạo rực nói.

-được…được lắm, không ngờ yêu nữ ngươi lại có mỹ mạo bậc này, cả thiên địa liệu có ai sở hữu nhan sắc xánh bằng ngươi chứ, tóm được ngươi làm đỉnh lô, ta sẽ là nam nhân kiêu hãnh nhất lục giới.

Vừa dứt lời, Yến Tàng Dương đã chỉ Đông Phương Thái Ngọc hạ lệnh.

-toàn thể người của Yến gia bảo, chỉ cần kẻ nào bắt được nữ nhân kia, ta liền thưởng ngay một trăm vạn khối linh thạch, ba món hồn khí ngũ cấp.

Yến Tàng Dương vừa hạ lệnh, Đông Phương Thái Ngọc liền nở một nụ cười kiều mị nói.

-các vị anh hùng của Yến gia, Yến Tàng Dương là lão tặc hái hoa có tiếng, nữ nhân rơi vào tay lão, còn có kết cục tốt được hay sao???.

-hay là tiểu nữ tử cũng ra một cái giá nhé, trong số các vị, ai giết được một trong ba huynh đệ Yến Tàng Dương, tiểu nữ tử sẽ ở cùng người đó một đêm, các vị thấy thế nào???.

Lời nói ngọt ngào nhu huyễn, kết hợp cùng ánh mắt diễm lệ câu dẫn của Đông Phương Thái Ngọc, đã giống như một mồi lửa châm vào thùng hỏa dược, khiến nội tâm toàn thể cao thủ của Yến gia bảo phải dậy sóng.

Hơn hai mươi vị võ tông ở đây, đa phần đều không đến từ Yến gia, mà là tập hợp cao thủ từ các tộc chi phụ thuộc Yến gia, hầu hết đều chẳng có chung huyết thống gì với ba huynh đệ Yến Tàng Dương cả.

Đông Phương Thái Ngọc mở lời câu dẫn, liền có không ít người rụt rịt, định nhắm vào ba huynh đệ Yến Tàng Dương.

Yến Tàng Dương nhìn thấy cảnh này, nét mặt liền phẫn nộ quát.

-không ngờ yêu nữ ngươi chờ người của ta đến là vì lý do này.

Dứt lời lão liền hướng người của mình nói.

-các ngươi nhìn kỹ cho ta, yêu nữ này chính là kẻ đã phá hoại Yến gia bảo, đoạn căn nhi tử của ta, các ngươi bị ả dụ dỗ phản bội lại Yến gia ta, không sợ bản thân rơi vào kết cục tương tự ư???.

Lời của Yến Tàng Dương đã phần nào cảnh tĩnh những cao thủ của Yến gia bảo đang rục rịch nội tâm, bất quá Đông Phương Thái Ngọc là người lợi hại ra sao???, nét mặt thoáng tỏ nét ủy khuất, nàng chợt hướng những cao thủ khác trong Yến gia nói.

-ta phá hoại Yến gia bảo, đoạn căn Yến Nam Phong, tất cả chỉ vì báo thù cho muội muội của mình, các vị ở Yến gia gần đây chắc đều thấy, Yến Nam Phong chính là đã bắt cóc một nữ tử vô cùng xinh đẹp về gần đây.

-đó chính là muội muội của ta, tên cầm thú kia hành hạ muội muội ta, căn bản không xem muội ấy là người, các vị nói ta có nên hận không???.

-Yến Nam Phong cầm thú vô sĩ như thế, ta chỉ đoạn căn chứ không lấy mạng hắn, đó đã là nghĩ đến đại cục lắm rồi.

Nét mặt khẽ quyết liệt lại, Đông Phương Thái Ngọc như cố ý, như vô tình để lộ một bên vai đầy gợi cảm, hướng đám cao thủ Yến gia bảo tiếp.

-tiểu nữ đến đây chỉ có một thân một mình, ngoài mấy bảo vật trên người thì cũng chỉ còn lại nhan sắc xinh đẹp này, nam nhân đồng hành với ta, sau khi cùng ta chạy đến đây, thì liền nổi lên thú tính, định làm ra hành vi đồi bại với ta, ta khó khăn lắm mới thoát khỏi hắn, vừa hay hắn sợ Yến Tàng Dương đuổi đến, nên đã bỏ chạy rồi.

-ta vì báo thù cho muội muội, cái gì cũng dám bỏ ra, trong số các vị, chỉ cần ai có bản sự giết được Yến Tàng Dương, ta sẽ trao thân cho người đó, tuyệt không nói hai lời.

Chuyện Yến Nam Phong đem một đại mỹ nữ về, quả thực cao tầng Yến gia bảo đều biết, Yến Tàng Dương cùng Yến Nam Phong ham mê nữ sắc, các cao thủ trong Yến gia bảo đã quá rõ mặt, hiện Đông Phương Thái Ngọc kể ra câu chuyện này, cũng không phải quá khó tin.

Rất nhanh đã có cao thủ trong Yến gia bảo rút kiếm, hướng Yến Tàng Dương nói.

-phụ tử các ngươi ham mê nữ sắc, đã hại qua không ít nữ nhân, hôm nay chúng ta bán mạng cho ngươi để mỹ nhân nhân này về, ngươi có phải lại định một mình độc chiếm nàng ta???.

-mỹ nữ như thế này, trên đời chỉ có một, dù được vui vẻ một đêm với nàng rồi mất mạng, Viên Luân ta cũng cam lòng.

Viên Luân Vừa dứt lời, hơn mười cao thủ khác của Yến gia đã đồng tâm hưởng ứng.

“đúng vậy, chúng ta vì Yến gia bảo bán mạng, thứ tốt đều là do Yến Tàng Dương cùng Yến gia hưởng hết”

“hắn hứa cho chúng ta trăm vạn linh thạch, nhưng chỉ riêng một món hồn khí cửu phẩm của mỹ nhân kia, đã có giá trị khó mà đong đếm”.

“một mình Yến Tàng Dương ôm cả mỹ nữ lẫn bảo vật, chúng ta chỉ còn chút cháo cặn”.

“mỹ nhân kia dù gì cũng đã yên vị ở đây, nàng còn có thể chạy đi đâu được?, chúng ta bắt nàng ta cho Yến Tàng Dương, chẳng khác nào dâng hoa cho bò, trao trứng cho cáo”

Phút chốc, một màn hỗn loạn đã được dấy lên, trừ ba huynh đệ Yến Tàng Dương, trong hơn hai mươi cao thủ võ tông đến đây, chỉ có năm người mang họ Yến, phần còn lại không phải máu mủ, tất nhiên không thể nói đến ân nghĩa đạo đức.

Một mình Yến Tàng Dương cùng hai bào đệ, ba mồm không nói lại mười miệng, thoáng cái mười mấy cao thủ không thuộc Yến gia đã có kẻ mất bình tĩnh động thủ trước, kẻ này có thực lực võ tông đỉnh phong, trong lúc xuất kỳ bất ý đã ra tay ám toán một võ tông sơ tầng khác thuộc Yến gia.

Với thực lực chênh lệch quá lớn, cộng thêm việc đối phương bất ngờ động thủ, võ tông sơ tầng của Yến gia đã khó mà toàn mạng, ngực trúng ngay một chưởng cực nặng, tâm phế tạng phủ đều vỡ toát, chết trong u mê.

Đông Phương Thái Ngọc thấy cảnh này, bản thân liền cười khanh khách nói.

-hay lắm, vị anh hùng kia đúng là có khí phách.

Nói đoạn nàng lại lấy trong túi càng khôn ra vô vàng hồn khí, cái nào cũng phẩm cấp bất phàm, cái kém nhất cũng đã đạt đến ngũ cấp không giả, mặt chẳng nhăn lấy một lần, Đông Phương Thái Ngọc trực tiếp ném mười mấy thanh hồn khí kia cho những cao thủ có ý định phản lại Yến Tàng Dương, sau đó nói.

-Yến Tàng Dương hứa cho các vị hồn khí ngũ phẩm, ta bây giờ tặng cho mỗi vị một món hồn khí như vậy, nhiều thanh trong đó còn đạt đến lục, thất phẩm, các vị dùng nó giết được địch nhân của ta, những món hồn khí ấy liền là của các vị, tiểu nữ lấy tính mạng ra đảm bảo, bản thân không nói hai lời.

Hồn khí vào tay, đám cao thủ Yến gia bảo liền lập tức kiểm chứng, đích thị hồn khí phẩm cấp cao không sai, riêng kẻ vừa giết võ tông của Yến gia, trên tay hắn chính là một thanh trường đao hồn khí thất phẩm, chưa làm mà đã có thưởng, thoáng cái tinh thần của đám cao thủ kia đã tăng lên tột bậc.

Chưa cần đến thứ gì khác, chỉ riêng món hồn khí trên tay, đã đủ khiến bọn họ vì Đông Phương Thái Ngọc bán mạng.

Cũng chẳng biết ai khơi màu, rất nhanh một tràng hỗn chiến đã nổ ra, hai bào đệ của Yến Tàng Dương cùng bốn võ tông còn lại của Yến gia, dường như lép vế hẵn trước mười mấy cao thủ võ tông được vũ trang đến tận răng.

Thoáng chốc đã có kẻ thụ thương, Yến Tàng Dương nhìn thấy cảnh này, liền lập tức tung một chưởng toàn lực đánh đến chổ Đông Phương Thái Ngọc.

Choang một tiếng, chưởng ấn của Yến Tàng Dương đã bị một cái bóng mờ chặn lại, món hồn khí hình cái chén này, Yến Tàng Dương tất nhiên đã quá quen, trong tam nguyên trận lão còn không phá được nó, bây giờ sao có thể chứ???.

Đông Phương Thái Ngọc nhìn thấy nét mặt phẫn nộ cùng cực của Yến Tàng Dương, bản thân liền cười lạnh nói.

-nếu ta là ngươi, ta sẽ lo cho hai bào đệ của mình hơn đấy, họ dường như đều sắp chết cả rồi.

Ánh mắt thoáng đảo về phía sau, quả thực sáu cao thủ Yến gia, không thể đối phó nổi mười mấy cao thủ của các tộc chi khác, lúc này đều như lang sói vồ mồi, bằng nét mặt cực độ hung tợn, Yến Tàng Dương trừng mắt nhìn Đông Phương Thái Ngọc nói.

-Đợi ta thu phục đám phản nghịch kia xong, liền sẽ đến lượt cô.

Đông Phương Thái Ngọc đôi vai khẽ nhún nhẹ một cái, bộ dáng khiêu khích như muốn nói, ta sẽ ở đây giương mắt xem ngươi làm được gì???.

Dù rất không cam lòng, nhưng Yến Tàng Dương không thể không tham chiến cùng hai bào đệ, rất nhanh một tràng hỗn chiến đã diễn ra trên trời, người của Yến gia bảo tất nhiên biết được sự lợi hại của tam nguyên trận, thế nên bọn họ sống chết cũng quấn chân hai bào đệ của Yến Tàng Dương, không cho hai kẻ này có cơ hội tạo thành trận pháp.

Còn gì hữu ích hơn khi dùng chính kẻ hiểu biết về địch nhân nhất, để đối phó với chúng, tam nguyên trận không thể hình thành, Yến Tàng Dương cùng hai bào đệ chỉ có thể đánh đôi công với mười mấy cao thủ phe địch nhân.

Dù đã được trang bị hồn khí phi thường lợi hại, bất quá đám cao thủ từ các chi tộc phụ thuộc Yến gia, lại không thể hoàn toàn áp đảo thế cục, bởi lẽ Yến Tàng Dương nói cho cùng vẫn là một võ vương, có lão tham chiến, Yến gia dù ít người hơn vẫn có thể kéo lại thế cục.

Chiến trận thảm liệt, đầu rơi máu chảy, còn Đông Phương Thái Ngọc lại cứ ở một bên xem kịch hay, đám người ngu dốt kia, căn bản không phải đối thủ của nàng, nửa canh giờ qua đi, trận chiến ác liệt kia rốt cuộc cũng kết thúc.

Với một võ vương trong đội hình, Yến gia dù ít người hơn, vẫn kẻ chiến thắng sau cùng, bất quá chiến thắng kia căn bản là thắng thảm, trừ ba huynh đệ Yến Tàng Dương, còn lại đương trường không một ai sống sót, ngay cả bản thân Yến Tàng Dương cũng thụ thương không ít, còn hai bào đệ của ông ta thì khí tức yếu nhược, gần như đã mất hết nửa cái mạng vậy.

Trầy trật trở về từ trận chiến, với không ít vết thương trên người, Yến Tàng Dương đáy mắt không khỏi lóe lên tia căm hận cùng cực, hướng Đông Phương Thái Ngọc nói.

-tiện nhân, ngươi quả thực thâm độc, chỉ dùng một chiêu, liền hại Yến gia ta thê thảm đến mức này, hôm nay không bắt được ngươi, hành hạ ngươi bằng mọi thủ đoạn bần tiện nhất, Yến Tàng Dương ta thề sẽ mai danh ẩn tích, cả đời không dùng họ Yến bước ra đời.

Yến Tàng Dương vừa dứt lời, cả ba huynh đệ hắn liền lập nên tam nguyên trận, định vây khốn Đông Phương Thái Ngọc lại, chờ người đủ thực lực đến giải quyết nàng.

Bất quá Đông Phương Thái Ngọc ưởng người vương vai một cái, trên tay đã không biết từ lúc nào, xuất hiện một bộ ngọc phiến đầy khí tức cổ lão bất phàm.

Yến Tàng Dương còn chưa kịp nhìn rõ ngọc phiến trên tay Đông Phương Thái Ngọc có hình thù gì, liền đã thấy trước mắt hoa lên, rồi những gì còn lại, chỉ là tấm thân không đầu của lão đang túa máu gục xuống đất, hai bào đệ của lão đều chịu chung số phận tương tự.

Giây phút đầu lìa khỏi cổ, Yến Tàng Dương vẫn không thể hiểu là vì sao, một võ vương cường đại như lão, lại có thể đến bản thân bị tấn công thế nào, cũng đều không biết được kia chứ???.

Bình Luận (0)
Comment