Hàn Thiên Ký

Chương 350 - Phó Tướng.

Chào hỏi xong xuôi, Ám Dạ liền dẫn Hàn Thiên cùng Nhược Mộng vào lầu tướng soái, vừa bước vào đại sảnh, trước mắt Hàn Thiên liền xuất hiện một chiếc sa bàn lớn, chiếc sa bàn này dài ba trượng rộng ba trượng, trên mặt mô phỏng đủ thứ địa hình trong cả khu vực mấy chục vạn dặm vuông ở rìa đông hoa thần lĩnh.

Hơn nữa sa bàn này còn thần kỳ ở chổ, chỉ cần tướng soái dùng khí cụ hình chiếc que trên tay điểm vào một nơi tùy ý, phía trên sa bàn sẽ có ảo ảnh về tình hình thực tế tại nơi đó, hình ảnh chi tiết và cực kỳ chân thực, giống như là có một con mắt ngay tại nơi cần theo dõi này vậy, sở hữu chiếc sa bàn thần kỳ này, ở trên chiến trường người chỉ huy sẽ có sự trợ giúp phi thường lớn.

Ám Dạ thấy Hàn Thiên dường như rất chú tâm đến cái sa bàn nọ, bản thân liền tiện mồm giải thích giùm hắn một chút.

-thứ này gọi là thần nhãn bàn, một món hồn khí cửu phẩm phục vụ chiến tranh, tất cả những hình ảnh trên sa bàn này, đều là hình ảnh thực tế ở chiến trường, cơ mà không phải thần nhãn bàn này có thể nhìn thấu được vạn dặm, mà chính là ở vị trí đó, có người của đội mật thám chúng ta tọa trấn, thế nên hình ảnh trên sa bàn này, đều là từ chổ họ truyền về.

-thần nhãn bàn chính là bộ phận trung tâm, bên trong nó có một vạn pháp nhãn, dùng để thu thập hình ảnh từ các nơi, mỗi pháp nhãn như thế có thể bao quát hình ảnh ở một bán kính hình tròn từ năm mươi đến một trăm dặm, bán kính quan sát càng nhỏ, sự chi tiết truyền về thần nhãn bàn sẽ càng cao.

-đội mật thám của chúng ta chỉ cần dàn trải quân lực thành hình ô cờ, năm mươi dặm sẽ có một người túc trực để canh chừng một pháp nhãn của thần nhãn bàn, như vậy tướng soái ở căn cứ có thể quan sát tình hình chiến trường ở mọi hướng, quân địch có hành động gì, ta đều có thể kịp thời ứng chiến.

-tuy nhiên thần nhãn bàn này cũng có nhược điểm, đó là nơi mà quân địch canh phòng cẫn mật, người của ta không thể đem pháp nhãn của thần nhãn bàn đến đủ gần, vậy thì thần nhãn bàn không thể quan sát được địch nhân, mà lúc này muốn biết thông tin của địch nhân, quân ta vẫn phải cài mật thám trà trộn vào hàng ngũ địch nhân theo cách thông thường.

-ban nãy Hàn lão đệ cũng chính là chạm phải một đội tuần binh đang đi phá các chốt quan sát của quân vạn kiến ở gần doanh trại của chúng ta đấy.

Lúc này những tướng lĩnh có mặt ở trong đại sảnh cũng đã chú ý đến sự có mặt của Hàn Thiên, nhìn qua họ một lượt, Hàn Thiên liền phát hiện trong đại sảnh này không chỉ có tướng lĩnh họp bàn, mà còn có người của bộ phận quân y, đội chú tạo sư bảo dưỡng vũ khí, đội xây dựng, đội thủ kho hậu cần vv…

Nói chung là rất nhiều nhân vật cộm cáng có mặt ở đại sảnh này để nêu lên các báo cáo chung, có liên quan đến tình hình chiến sự, rất nhiều người ở đây Hàn Thiên đều không biết mặt, nhưng dường như tất cả đều biết hắn.

Trong đó một vị tướng quân thân cao sáu thước, mình vận kim giáp, nét mặt cương trực đoan chính, trông như trung niên nhân tầm ba tư ba lăm tuổi, lúc này đang đứng ở cuối sảnh chỉ huy tác chiến là khiến cho Hàn Thiên chú ý đến nhất, bởi người này chính là Dạ Vân Xuyên, đại tướng dẫn binh lần này, Hàn Thiên hắn từng gặp qua ông ta không ít lần, chỉ là chưa có dịp nói chuyện trực tiếp mà thôi.

Hàn Thiên cùng Dạ Vân Xuyên bốn mắt nhìn nhau, Hàn Thiên thân là hậu bối, liền niềm nở mở lời trước.

-sớm nghe danh Dạ Vân Xuyên tướng quân anh minh võ dũng, hôm nay được gặp, quả thực danh bất hư truyền.

Dạ Vân Xuyên thân vận kim giáp, khí thế đường đường cũng nhận ra Hàn Thiên, đối phương thân phận không nhỏ, lại là huynh đệ kết nghĩa với đương kim hoàng đế, dù thân là đại tướng dẫn quân, Dạ Vân Xuyên cũng không dám xem nhẹ, liền vòng tay đáp lễ nói.

-tự tại vương tuổi trẻ tài cao, khí độ ngút trời, quả thực khiến người người nể phục, cậu đột nhiên đến đại doanh của chúng ta trợ chiến không báo trước, làm chúng ta không cho người nghênh đón từ xa, thực áy náy thay.

-nào chúng tướng sĩ đang bàn cách chống địch, Hàn Thiên cậu cũng đến xem đi, tướng quân ta sẽ nhân cơ hội giới thiệu qua cho mọi người quen biết nhau một lượt.

Hàn Thiên theo lời Dạ Vân Xuyên đến cuối đại sảnh gần chổ bàn chỉ huy của ông ta, sự tích của Hàn Thiên, đa phần người ở đây đều nắm được đại khái, thế nên Dạ Vân Xuyên cũng không giới thiệu về hắn quá kỹ, ngược lại Hàn Thiên không nắm được nhiều thông tin về chúng tướng sĩ ở trong doanh, nên hắn không biết ai, Dạ Vân Xuyên đều giới thiệu rất tường tận, dù gì cũng là người ở chung một trận tuyến, hiểu biết nhiều về nhau, thì mới có thể phối hợp tốt được.

Sau khi Dạ Vân Xuyên giảng giải một hồi, Hàn Thiên liền nắm được đại khái tình hình lực lượng quân ta, theo đó ngoài các bộ phận hậu cần và mật thám thông thường.

Lực lượng chiến đấu chính của đại quân gồm sáu binh chủng, trong đó lực lượng đông đảo nhất chính là bộ binh thiết giáp gồm một ngàn hai trăm vạn võ giả tu vi đại võ sư, và ba trăm vạn võ giả tu vi võ tông, tướng sĩ tu vi võ vương ra trận cũng có hơn một ngàn.

Kế đó chính là đội ma pháp sư năm trăm vạn, trong đó bao gồm bốn trăm vạn đại ma đạo sư, một trăm vạn ma đạo tông sư, được chỉ huy bởi đội ngũ ba trăm ma pháp vương.

tiếp theo chính là kỵ quân ba trăm vạn thuộc liệt ưng quân, trong đó gồm hai trăm năm mươi vạn thần hổ kỵ quân, năm mươi vạn ưng kiếu kỵ quân, chỉ huy là một đội ngũ ba trăm nhân trung tướng quân sơ cấp.

lực lượng chiến đấu thứ tư chính là thiết giáp cơ giới binh bốn trăm vạn, trong đó phân chia theo từng nhóm gồm cả võ giả, ma pháp sư và kỵ sĩ, đây là binh chủng yêu cầu lập thành đội ngũ dùng để vận hành các khí tài quân sự đặc thù, mà người bình thường không dùng được.

lực lượng chiến đấu thứ năm chính là ám binh đoàn bốn trăm vạn, cũng được tuyển chọn từ rất nhiều chức nghiệp nhưng chủ yếu là ba chức nghiệp bao gồm ma pháp sư, kỵ sĩ đoàn, và luyện thể giả, bộ phận binh chủng này toàn những cá nhân có tài nghệ riêng biệt, không thể phối hợp thành đoàn đội để liên kết chiến đấu, mà chiến lực cá nhân cùng khả năng hành động độc lập lại cực kỳ siêu việt.

vì thế nên chức năng chính của ám binh đoàn là làm những nhiệm vụ bí mật như tập kích kho lương, ám sát nhân vật chủ chốt phe địch, mai phục hổ trợ đại quân chiến đấu, phá hoại công trình khí tài quan trọng của địch vv…

cuối cùng chính là đồ thiên quân, nhân số chỉ có một vạn, nhưng bên trong toàn bộ đều là luyện thể giả tu vi từ bản mệnh thần thông đến ngũ hành thần thông cảnh giới, tuy nhân số ít ỏi, nhưng sức chiến đấu lại phi thường kinh khủng, phòng ngự cứng cáp, sức sống ngoan cường, trong tay lại có thần thông thuật uy lực hủy thiên diệt địa.

với bản chất là một cánh quân sẽ hủy diệt mọi đối thủ cản đường phía trước, đồ thiên quân thường được bố trí làm quân tiên phong, dùng để phá vỡ trận thế phòng ngự của kẻ địch, tạo sức chấn nhiếp trên chiến trường.

sáu đạo quân trên, mỗi đạo đều có tướng soái riêng, bộ binh thiết giáp tướng soái chính là Cập Thời Vũ, thực lực võ vương cao tầng, nhánh quân toàn ma pháp sư tướng soái gọi là Huyễn Vị Thanh, một nữ ma pháp sư thực lực ma pháp vương cao đẳng.

liệt ưng quân xưa nay do diệt yên vương phủ chấp chưởng, mà diệt yên vương gia không thể ra trận, nhi tử nổi bậc nhất của ông ta là Ám Dạ, tất nhiên được làm tướng soái, phó soái đi cùng là Thái Văn Toàn.

Thiết giáp cơ giới binh chính là do Huỳnh Thiên Minh, một vị võ vương cao tầng kiêm chức chú tạo sư đảm nhiệm vai trò tướng soái, ám binh đoàn do một vị gọi là Dã Mục Câu, luyện thể giả tu vi ngũ hành thần thông đại thành thống lĩnh.

Dã Mục Câu cũng chính là đệ đệ ruột của Dã Bất Quần, thực lực ngũ hành thần thông đỉnh phong, là tướng soái của một vạn đồ thiên quân, sáu vị tướng soái kia thống lĩnh nhánh quân của mình, còn Dạ Vân Xuyên chính là đại tướng quân xếp trên cả sáu người bọn họ.

Tuy nhiên để đưa ra một quyết định sau cùng, Dạ Vân Xuyên cũng cần phải có sự đồng thuận của ít nhất ba vị tướng soái khác nữa, thì quyết định mới được thực thi.

Dạ Vân Xuyên lần lượt giới thiệu sáu vị tướng soái của đại quân cho Hàn Thiên, sau đó là người đứng đầu của những đơn vị hậu cần khác, tổng cộng mười ba vị đại nhân vật, cùng hơn hai mươi vị có chức vụ thấp hơn đi theo bọn họ.

Sau khi giới thiệu xong xuôi, Dạ Vân Xuyên liền thoáng đăm chiêu suy nghĩ một chốc, rồi hướng chúng nhân nói.

-Hàn Thiên thân là tự tại vương được hoàng thượng công nhận, hắn còn là nghĩa đệ của người, thực lực cao, phẩm hạnh tốt, ở đế đô bao năm qua mọi người đều có nhận thức được.

-với thân phận như thế mà khi vào đại quân của ta chỉ được xếp cho một vị trí nhỏ, chẳng những có thể khiến nhiều người bất mãn, mà có lẽ ngay cả đương kim thánh thượng cũng không bỏ qua cho đại tướng quân như Dạ Vân Xuyên ta

-sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, ta quyết định sẽ phong Hàn Thiên làm phó soái của đại quân, chức vị ngang với Công Tôn Bá Nhiên tướng quân, từ nay Hàn Thiên hắn sẽ có quyền họp bàn đưa ra đối sách cùng chúng tướng quân như ta, cũng như can dự vào các vấn đề tầm cỡ, không mang tính đặc biệt quan trọng trong doanh.

Dừng lại một chút Dạ Vân Xuyên liền nhìn sang Nhược Mộng tiếp.

-Thiên Mộng đế cơ là kỳ nữ siêu phàm xuất chúng, một nữ trung hào kiệt như thế, hẳn phải có một chức vụ xứng tầm trong đại quân ta.

-Nhược Mộng cô nương thông minh tài trí, thiết nghĩ vị trí quân sư phó trong đại quân này là thích hợp với cô nhất, ngoài ra với việc là một cá nhân kiêm tu ma võ, Dạ Vân Xuyên ta cũng sẽ không giới hạn hành động của cô ở vị trí quân sư phó, nếu Nhược Mộng cô nương cảm thấy hứng thú, cũng có thể tham gia vào vài vấn đề ở ma pháp đội của Huyễn Vị Thanh tướng quân, ta nghĩ nàng sẽ không từ chối lời khuyên của một nhân vật kiệt xuất như Nhược Mộng cô nương.

Dứt lời Dạ Vân Xuyên liền nhìn Hàn Thiên cùng Nhược Mộng hỏi.

-an bài của đại tướng quân như ta, không biết có khiến hai vị vừa ý, nếu có suy nghĩ nào khác xin cứ trình bày tự nhiên, trong quân đội đại ninh, cần nhất chính là sự thẳng thắng bộc trực đến từ tất cả các bên.

Về điểm này Hàn Thiên chỉ thoáng cười niềm nở, nét mặt tỏ vẻ chẳng có gì là không hài lòng cả, Dạ Vân Xuyên không hổ là một tướng tài, cách an bài hiện tại của ông ta đã là phi thường hợp lý rồi.

Phó tướng của đại quân, tuy cũng có nhiều quyền hành, nhưng lực lượng nắm trong tay thực chất chẳng có gì, điểm này sẽ không tổn hại đến quyền lợi của người cầm đầu ở các nhánh quân khác.

Thứ hai phó tướng của đại quân hành động có thể rất độc lập, không cần phải có quan hệ đối tác chặc chẽ như người ở các nhánh quân cụ thể, Hàn Thiên là một người mới đến, dù tiếng tăm lẫy lừng, nhưng nếu giao cho hắn vị trí ở bất kỳ nhánh quân nào, e là có thể khiến những người đã làm việc với nhau từ lâu ở đấy cảm thấy không phục.

Tình huống của Nhược Mộng cũng chính là như thế, vậy nên vị trí của Hàn Thiên cùng Nhược Mộng ở trong đại quân, nói lớn cũng lớn, mà nói nhỏ cũng nhỏ, tóm lại là tùy vào tình huống sau này, đại tướng quân như Dạ Vân Xuyên có thể tìm cách để điều phối sao cho thuận lòng đa phần chúng nhân nhất.

Hàn Thiên cảm thấy an bài này không có gì không thỏa đáng, nên chợt vòng tay cười nói.

-một ngoại nhân mới chân ướt chân ráo đến đại doanh của Dạ Vân Xuyên tướng quân, liền đã được ngài trọng dụng đề cữ chức phó soái, ta nào dám có dị nghị gì.

-mục đích của ta đến đây là để vì nước nhà khán lại ngoại địch, dù đại tướng quân ngài xếp cho ta một vị trí tiểu binh, ta cũng sẽ vui vẻ đón nhận, tuyệt không hai lời.

-nói gì thì nói, Hàn Thiên ta vẫn là người mới không có quá nhiều kinh nghiệm ở sa trường, dù được đề bạt ở vị trí chủ chốt trong đại quân, nhưng mong rằng sau này, vẫn có thể được mọi người chiếu cố nhiều hơn, tất cả chúng ta đều cố gắng vì đại nghiệp bảo vệ nước nhà, chẳng phải hay sao???.

Điệu bộ không kiêu không xu nịnh của Hàn Thiên, thực sự đã khiến chúng tướng ở đây nhìn rất thuận mắt, với thân phận nghĩa đệ của đương kim hoàng đế, Hàn Thiên cơ bản có thể tạo áp lực, để bản thân đạt thực quyền, nắm trong tay hơn chục vạn đại quân cũng không phải không thể.

Thế mà hắn vẫn chấp nhận chức vị phó soái có phần hữu danh vô thực kia, Công Tôn Bá Nhiên dù mang danh phó soái, nhưng thực chất hắn có thể tự thân điều động gần hai trăm vạn thiết giáp bộ binh của Cập Thời Vũ, hay là một phần mười quân số ở tất cả các binh chủng khác mà không gặp chút dị nghị gì.

Còn Hàn Thiên cũng là phó soái, nhưng thực chất ngoài quyền tham mưu, cũng như tham gia các hoạt động không quá chủ chốt trong quân doanh, hắn trên cơ bản vẫn chưa có chút binh quyền nào thực tế ở quân doanh này.

Dạ Vân Xuyên hẵn cũng là đang cho Hàn Thiên một phép thử, nếu thời gian sau này Hàn Thiên hay Nhược Mộng có biểu hiện xuất chúng, ông ta sẽ tăng thêm sức ảnh hưởng cho họ, bằng như ngược lại đóng góp của Hàn Thiên cùng Nhược Mộng không quá lớn.

Dạ Vân Xuyên có thể hạn chế bớt hành động của họ, khiến họ an phận thủ thường ở trong đại quân, vừa có thể bảo vệ tính mạng của nghĩa đệ đương kim hoàng đế, vừa khiến Hàn Thiên cảm thấy bản thân vẫn có thể vì đại ninh làm chút chuyện gì đó.

Trò chuyện một trận đã khiến mọi người càng hiểu nhau hơn, Hàn Thiên đối với không khí trong doanh trại này, cũng bớt gượng gạo hơn không ít, kết thúc buổi họp bà, Hàn Thiên cùng Nhược Mộng được Dạ Vân Xuyên bố trí cho hai phòng riêng ở chính tại lầu tướng soái này.

Lầu tướng soái là một khu vực được canh chừng cẫn mật nhất, vậy nên an nguy của hai người bọn Hàn Thiên sẽ được đảm bảo phi thường tốt, nhưng ngược lại, nếu bọn hắn có hành vi gì gây ảnh hưởng xấu đến đại quân, thì cũng sẽ bị phát hiện rất nhanh.

Riêng người của các binh chủng khác, sau cuộc họp đều lui về quân khu mà mình thống lĩnh, hai ngày sau khi Hàn Thiên đến quân doanh của Dạ Vân Xuyên, phía vạn kiến vẫn không có hành động quân sự gì rõ ràng, Hàn Thiên nhân lúc tình hình ổn định này, cũng đã làm quen được với tất cả các khu vực trong quân doanh, chổ nào có lệnh giới nghiêm, chổ nào được phép đến, hắn đều thông tỏ cả.

Cơ mà làm quen với sinh hoạt trong quân doanh chưa được bao lâu, đến sáng ngày thứ ba, tiếng chuông báo chiến đã van lên inh ỏi khắp quân doanh, Dạ Vân Xuyên nhanh chóng cho người phát ngôn triệu tập một cuộc họp gấp, Hàn Thiên đang cùng Ám Dạ tham quan chổ đồn trú của liệt ưng quân, liền phải cùng nghĩa huynh đi đến lầu tướng soái hội họp.

Bình Luận (0)
Comment