Hàn Thiên Ký

Chương 359 - Khu Trục Tà Kính.

Hàn Thiên vừa xuất hiện trên chiến trường, quân vạn kiến liền như bầy ong vỡ tổ tìm được mục tiêu, lập tức xông đến tấn công như vũ bão, hai quân đã quá quen mặt nhau, vừa vào cuộc chiến, hầu như đều không chút úy kỵ, giỡ mọi tuyệt chiêu thủ đoạn nhằm triệt hạ quân đối thủ nhanh nhất có thể.

ở trên chiến trường, tướng lĩnh chính là đầu tàu dẫn dắt mọi cuộc tiến công, một tên tướng lĩnh có thực lực võ vương ra trận, dù mấy vạn binh lính thông thường cũng không thể ngăn cản nổi.

đấy không phải là vì võ vương ấy có thực lực bằng mấy vạn binh lính thực lực đại võ sư xen lẫn võ tông, mà là vị võ vương ấy rất khó bị mấy vạn vị đại võ sư lẫn võ tông ép chết.

một là sức công kích của mấy vạn binh lính kia không thể dung hòa làm một, để tạo thành uy hiếp chí mệnh, khả dĩ phá được phòng ngự của một võ vương, hai là mấy vạn đại quân, cũng không thể nào ra tay cùng một lúc, không gian trên chiến trường có hạn, nếu cố chấp dùng số đông áp chết một người, căn bản chính là tự tổn thương quân mình.

Thứ ba là thân pháp và tốc độ của võ vương quá chênh lệch với binh sĩ đại võ sư lẫn võ tông, bọn họ không tài nào bắt kịp đối thủ, thế thì làm sao có thể gây uy hiếp cho họ được?, huống hồ sức bền của võ vương sẽ kinh khủng hơn xo với đại võ sư lẫn võ tông, càng đánh các vị tướng lĩnh thực lực võ vương càng lợi thế, cái cuối cùng, sức công kích của các vị tướng lĩnh kia quá lớn, binh sĩ thông thường gặp họ, hầu như đều không chống nổi quá một kích, bị đoạt mạng vô cùng dễ dàng.

Cũng như lúc này đây, trong chiến trường hỗn loạng, phía vạn kiến xuất trận hơn ba tướng lĩnh, hầu hết đều có thực lực võ vương giai, bọn họ đi đến đâu liền sẽ tiễn các binh sĩ đại ninh về nơi chín suối một cách vô cùng nhanh gọn, đến mức những người kia còn chưa biết bản thân gặp phải vấn đề gì.

Gần Hàn Thiên nhất, có một tên tướng của vạn kiến tay cầm câu liêm đầy hung lệ, toàn bộ cây câu liêm kia dài gần chín thước, lưỡi dài bốn thước, bộ dáng kinh dị vô cùng, liềm vốn là thứ dùng để cắt cỏ, nhưng ở trong tay tên tướng lĩnh thân cao gần bảy thước bên phía đại ninh, cây câu liêm kia gặt mạng người cũng như cỏ dại.

mỗi lần tên tướng lĩnh nọ quét câu liêm, đều sẽ có bốn năm nhân mạng binh sĩ đại ninh bị gặt xuống, kẻ đứt ngang người, kẻ tay chân rơi vãi khắp nơi, huyết tinh vần vũ, căn bản là một thảm cảnh vô cùng kinh tâm động phách, nếu không sớm ngăn tên này lại, binh sĩ đại ninh ắt tổn thất thảm trọng.

Hàn Thiên mắt thấy tên tướng kia định vung câu liêm giết một toán gần mười binh sĩ đại ninh ở gần hắn, bản thân tất nhiên không bỏ qua, tam độc thương triệu hoán nơi tay, liềm của tên tướng kia vừa hạ xuống, liền bị Hàn Thiên vung thương ngăn lại.

Keng một tiếng lớn, lúc này đám binh sĩ đại ninh mới hoàn hồn nhận ra bản thân vừa thoát khỏi cửa tử một lần, Hàn Thiên một thương chặn đứng câu liêm của tên tướng nọ, bản thân cũng chẳng thèm nhiều lời, liên tiếp rút thương tấn công hắn hơn mười đòn nữa.

Trảm, quét, đâm, gạt, kỹ năng sữ dụng binh khí của Hàn Thiên sau bao năm trui rèn, sớm đã xuất thần nhập hóa, tên tướng nọ dù thực lực không thua thiệt gì Hàn Thiên, thậm chí còn có điểm cao minh hơn môt chút, nhưng trước khả năng chiến đấu điêu luyện của Hàn Thiên, hắn chỉ có thể liên tục bị bức lui.

Câu liêm trên tay dù sắc bén, nhưng trước hộ địa thuẫn bát phẩm hồn khí trong tay Hàn Thiên, có dụng sức thế nào thì tên tướng nọ cũng không thể phá được phòng ngự cứng cỏi kia.

Đánh loạn một hồi, cả hắn và Hàn Thiên đều đả thương được đối thủ mấy đòn, nhưng Hàn Thiên thân là luyện thể giả có kim thân vô thượng, trúng vài liềm của đối thủ, cũng chỉ khiến quần áo hắn có chút rách nát, còn tên tướng kia trúng phải vài thương của Hàn Thiên, khí huyết sớm đã đảo lộn liên hồi, hơi thở gấp gáp, nhìn tình huống liền biết sắp không chống nổi đến nơi.

Lúc người chết trên chiến trường càng nhiều, cũng là lúc vạn kiến đem quỷ mẫu thạch ra sữ dụng, chiến trường trăm vạn người thế này, nhân mạng càng là chết nhiều vô kể, với tiền đề thâm hậu như thế, quỷ mẫu thạch được dùng đến, căn bản là cá rơi xuống nước, rồng lượn về trời.

Hàn Thiên biết rõ tình huống thế này, nếu vạn kiến dùng đến quỷ mẫu thạch, quân đại ninh ắc gặp phải bất lợi cực lớn, ý niệm chia làm đôi nửa, ngay lập tức một nửa phần ý niệm chia ra nhanh chóng nhập vào nguyên anh, chuẩn bị xuất khiếu.

Đạt đến hóa thần kỳ như Hàn Thiên, nguyên anh sớm đã phát triển thành hình dáng thiếu niên mười hai mười ba tuổi, thời gian xuất khiếu cũng có thể lên đến mấy tháng, trải qua nhiều lần giao chiến, quân vạn kiến đã trở nên giảo hoạt đa đoan, muốn trực diện phá hủy quỷ mẫu thạch dưới sự bảo vệ của chúng, căn bản là không dễ.

Vì thế cho nên, Hàn Thiên hắn đã nghĩ ra cách sữ dụng nguyên anh xuất khiếu, lợi dụng nguyên anh độn xuất thần nhập hóa, lẳng lặng đem không ít hỗn nguyên thạch đến gần quỷ mẫu thạch, sau đó kích nổ, như thế thì chẳng cần tốn nhiều sức, liền có thể phá hủy được một khối.

Lần này vạn kiến đem đến năm khối quỷ mẫu thạch, thời gian dài tích lũy như thế, số lượng quỷ mẫu thạch bọn chúng tế luyện được, đã lên đến hàng chục, đây cũng chỉ là một nửa trong số đó.

quân đại ninh muốn hủy một khối quỷ mẫu thạch, cũng là thiên nan vạn nan, kẻ thực sự làm được chuyện này, lúc trở về quân doanh ắc được gia thưởng vô số.

Hàn Thiên đã để nguyên anh xuất khiếu, thể nội liền nhanh chóng trống rỗng, không có linh lực gia trì, đòn thế của hắn liền yếu đi trông thấy, bất quá Hàn Thiên hắn vẫn còn càn khôn chuyển luân hoàn, chỉ cần khai mở hai cổng tử môn, linh lực từ ẩn mạch liền nhanh chóng tràn qua chính mạch, làm thực lực của Hàn Thiên thoáng trở lại nguyên dạng.

Một thay đổi nhỏ xíu, khiến tên tướng quân đối thủ của Hàn Thiên trong nhất thời cũng chẳng nhận ra được chút điểm dị thường nào, chiến trường vẫn khốc liệt như thế, ma pháp đầy trời, điện quang thạch hỏa, chốc chốc lại có mấy luồn ma khí rạch ngang trời, ma binh cùng hoạt tử nhân lần lượt xuất hiện.

Bất quá một tiếng nổ lớn vang lên, khối quỷ mẫu thạch ở mạng phía nam gần chổ Hàn Thiên đột nhiên phát nổ không rõ nguyên nhân, nhìn đám cháy lớn bao quanh khối quỷ mẫu thạch kia, người dốt nát lắm cũng nhận ra, đấy là tàn tích từ một vụ nổ hỗn nguyên thạch.

Ai cũng biết quân đại ninh đứng sau sự việc này, nhưng bọn họ đã làm cách nào, thì đa phần đều không biết, Hàn Thiên khóe môi thoáng cười khẩy, một khối quỷ mẫu thạch đã bị hủy diệt, trước khi quân vạn kiến kịp bố trí ma pháp sư tạo nên kết giới, Hàn Thiên hắn có thể tranh thủ hủy thêm một hai khối nữa.

Chỉ là Hàn Thiên hắn không thể ngờ được, lúc này Trần Lãng đang đứng trên một cổ chiến xa, đột nhiên nhìn hắn cười lớn quát.

-Hàn Thiên ta biết ngươi thế nào cũng xuất hiện, ngươi đã gây ra quá nhiều trở ngại cho Trần Lãng ta, hôm nay dù bỏ ra cái giá nào, ta cũng đều sẽ khiến cho ngươi phải biến mất vĩnh viễn.

Vừa dứt lời, Trần Lãng liền nhanh chóng triệu hoán ra một chiếc gương màu cổ đồng, thân hình tròn, đường kính tầm một thước, viền kính chạm trổ hoa văn mặt trời đen, bộ dáng trông vô cùng cổ lão thần bí.

Hàn Thiên dù kiến văn uyên bác, nhất thời cũng không nhìn ra được lai lịch của tấm kính kia, trong khi Đông Phương Thái Ngọc ở trên trời cao, lúc thấy rõ tấm kính trên tay Trần Lãng, vẻ mặt liền không nhịn được mà kinh hãi thốt.

-khu trục tà kính, Trần Lãng biến mất mấy tháng nay, thì ra là đi tìm thứ này, Hàn Thiên …hắn…hắn e là sắp gặp đại kiếp số rồi.

Cũng chẳng cần đợi Hàn Thiên hắn nghĩ xem, thứ trên tay Trần Lãng có tác dụng gì, chỉ thấy Trần Lãng rất nhanh đã cắn đầu ngón tay, sau đó vẽ lên huyết chú trên mặt khu trục tà kính, chỉ trong thoáng chốc, một luồn lực lượng khổng lồ liền được tấm kính nọ hút đi từ người Trần Lãng.

Chỉ trong thoáng chốc, Trần Lãng từ bộ dáng sinh long hoạt hổ, nét mặt liền nhợt nhạt như người sắp chết, mắt thâm môi khô, da nhăn nheo như vỏ cây, toàn bộ sinh cơ như bị tấm kính trên tay hút hết vậy.

Chỉ là dù có như thế, nét mặt của Trần Lãng vẫn hiện nét âm độc hướng Hàn Thiên nói.

-Hàn Thiên…ngươi hôm nay nhất định tận số, chỉ tiếc một điều, ta không thể để ngươi thấy được, đại ninh của ngươi bị ta xóa sổ như thế nào, thân nhân bằng hữu của ngươi, sẽ bị ta chà đạp như thế nào mà thôi???.

Vừa dứt lời, Trần Lãng đã giơ khu trục tà kính chiếu thẳng đến chổ Hàn Thiên, chỉ trong tích tắc, một cột sáng bạc đặc quánh từ khu trục tà kính đã nhanh chóng xuất động, tốc độ có thể nói là nhanh đến không tưởng.

Hàn Thiên cũng chẳng cần biết, thứ quang mang kia là gì, chỉ biết bản thân không thể để nó chạm phải, tức khắc dùng đến long hành bách biến, thân ảnh của hắn trước con mắt kinh hãi của chúng nhân, liền đột nhiên biến mất.

Cột sáng bạc từ khu trục tà kính chiếu thẳng lên hơn chục tên binh lính của hai nước đang giao tranh gần đó, chỉ thấy bọn họ trong thoáng chốc đã biến mất tăm mất tích, chẳng biết là bị đem đi đâu rồi.

ở trong không gian vị diện, trừ những thế giới có thể ở được như đại thiên giới, hay là tiểu thế giới cũ của Hàn Thiên, thì vẫn còn vô số nơi tử địa không thể sinh sống được, phàm nhân nếu đột nhiên bị dịch chuyển đến những nơi đó, sinh mạng của họ chắc chắn sẽ chấm dứt ngay trong khoảnh khắc.

tu sĩ có sức sống ngoan cường hơn, nếu bị đưa đến những nơi tuyệt địa, bản thân vẫn có thể sẽ sinh tồn được ít lâu, tùy vào tu vi, tu vi càng thấp, càng có nhiều nơi giữ chân và lấy được mạng của tu sĩ, ở trong vị diện này, hơn mười vạn thế giới chết, mới có một thế giới có thể sống được, nếu không may bị truyền tống đến một nơi hiễm địa cùng cực, với bản sự hiện tại của Hàn Thiên, muốn quay về lại đại thiên giới, e là bất khả.

Mà khu trục tà kính của Trần Lãng, dường như có thể đem người ta dịch chuyển đến những nơi tử địa, bỏ mặt họ tự sinh tự diệt ở đấy, tu sĩ nếu như không có đại thần thông sở hữu khả năng mở được những cánh cổng vị diện, vậy thì chờ đợi họ, đa phần đều sẽ là sự tử vong.

Ý thức được sự lợi hại của việc bị truyền tống không kiểm soát, Hàn Thiên tất nhiên không thể nào để bản thân bị khu trục tà kính chiếu phải, tốc độ hiện tại của Hàn Thiên hắn tất nhiên không thể nhanh bằng tốc độ quang mang, thế nhưng Trần Lãng muốn chiếu khu trục tà kính trúng Hàn Thiên hắn, thì bản thân gã cần phải có thời gian thao tác.

tìm được vị trí của Hàn Thiên, giơ được khu trục tà kính để tấn công hắn, khoản thời gian ít ỏi này là đủ để Hàn Thiên có thể né tránh cột sáng bạc chí tử kia.

May mắn thay Hàn Thiên đã luyện thành long hành bách biến đệ nhị trọng, trong vòng mười dặm, tốc độ của hắn có thể coi như là thuấn di, không có bất kỳ thời gian trễ nào, vậy nên Trần Lãng chiếu khu trục tà kính mấy lần, kết quả vẫn không trúng được Hàn Thiên, chỉ có hơn trăm binh sĩ không may của cả hai nước là bị vạ lây, bị cưỡng chế dịch chuyển đến nơi hiễm địa nào không rõ, đến chết mà gia quyến cũng không thể tìm lại được xác.

Trần Lãng sau khi dùng khu trục tà kính, bộ dáng trông vô cùng mệt mỏi già nua, mấy lần chiếu kính không trúng được Hàn Thiên, nét mặt dường như điên cuồng vô cùng, hai mắt tơ máu nổi lên vằn vện, bộ dáng hệt như yêu ma dưới địa ngục trồi dậy.

Cảm thấy bản thân không thể theo kịp tốc độ của Hàn Thiên, não hải của Trần Lãng liền thoáng nổi lên một ý niệm tàn ác, hắn vẫn như cũ, định giơ khu trục tà kính lên tấn công Hàn Thiên, Hàn Thiên cũng vừa giẫm chân dịch chuyển đi nơi khác.

Thế nhưng lúc nhìn lại, Hàn Thiên hắn liền nhận ra, mục tiêu công kích của Trần Lãng lần này không phải hắn, mà chính là Nhược Mộng đang chỉ huy quân ma pháp ở cách đó ba dặm, tên khốn kiếp Trần Lãng không ngờ lại ti tiện đến mức này, công kích Hàn Thiên hắn không được, liền nhắm đến Nhược Mộng.

Nếu biết trước ý đồ của Trần Lãng, Hàn Thiên hắn sẽ có đủ thời gian để giải cứu Nhược Mộng, nhưng lúc này hắn đã trễ mất một nhịp, muốn cả hai đều được an toàn, e là chuyện bất khả.

Thế nhưng trong giây phút cột sáng bạc từ khu trục tà kính hướng đến chổ Nhược Mộng, Hàn Thiên bất giác không còn nghĩ nhiều như thế nữa, hắn đã mất tiểu y sư như thế nào???, hắn đều nhớ rất rõ, nếu hiện tại hắn cũng mất Nhược Mộng vậy thì sinh mạng dài đăng đẳng ngày sau, hắn sống còn có ý nghĩa gì???.

Không cần nghĩ nhiều nữa, liệt vũ dưới chân Hàn Thiên giống như được hắn thôi động đến cực hạn, hắn hiện tại chính là đang chạy đua với quang mang, chỉ trong khoảnh khắc cột sáng bạc từ khu trục tà kính gần như phũ lên người Nhược Mộng, Hàn Thiên hắn đã ở đó, giang tay sữ dụng cái bóng lớn lao của mình che chở cho nàng.

Thế nhưng Hàn Thiên hắn đã quá xem thường khu trục tà kính, dù không trực tiếp bị cột sáng bạc kia chiếu trúng, nhưng dường như tất cả vật thể ở trong phạm vi quét của cột sáng bạc kia, đều sẽ bị cưỡng chế dịch chuyển đi nơi khác, một cổ lực lượng truyền tống như xé rách không gian phũ lên cả Hàn Thiên, Nhược Mộng, cùng ba bốn ma pháp sư xấu số ở gần đó.

Trong khoảnh khắc bản thân sắp bị truyền tống đi mất, trước mắt Hàn Thiên lại bất chợt xuất hiện một bóng áo đỏ đầy thướt tha kiều diễm, Hàn Thiên đáy mắt thất thần, Đông Phương Thái Ngọc, nàng ta đang làm cái quái gì ở đây vậy???.

Cột sáng bạc từ khu trục tà kính chiếu qua, những ai ở trong phạm vi quầng sáng, đều biến mất tăm mất tích, Trần Lãng lúc này dường như cũng nhận ra, bản thân vừa làm được một chuyện tai hại nào đó.

Dù đã thành công trừ khử cả Hàn Thiên và Nhược Mộng, nhưng nét mặt Trần Lãng lúc này, lại không có chút hoang hỉ nào, ngược lại chỉ là một bộ dáng thất thần cực độ, hệt như ba hồn bảy phách của hắn đều bị kéo đi đâu mất.

Bộ dáng này cộng thêm vẻ mặt xác xơ hốc hác sẵn có, làm Trần Lãng trông chẳng khác gì một cổ tử thi, một cổ tử thi hiện chỉ biết lảm nhảm một câu nói.

-Đông Phương Thái Ngọc, cô thật nông cạn, tại sao lại muốn chết cùng tên khốn kia chứ???.

Bình Luận (0)
Comment