Cảm thấy không khí đã trở nên cực kỳ căng thẳng, Vũ Lệ Dung liền nhanh chóng chen lời.
-đều là bằng hữu của nhau cả, việc gì phải làm cứng với đối phương như thế?!!!.
Nói đoạn liền hướng Vũ Lệ Na thành tâm tiếp.
-Hàn dược sư đã quả định như vậy, tỷ tỷ người hay là cứ bỏ qua đi, chuyện riêng tư của Hàn dược sư, chúng ta không thể chen quyết định của mình vào được.
Đáy mắt Vũ Lệ Na thoáng nét thương yêu hòa ái nhìn muội muội, từ bé đến lớn nàng chỉ có duy nhất một người muội muội này là thân nhân, lúc phụ mẫu qua đời trong một lần thiên nghiệp quỷ tộc xâm lấn, họ đã giao lại muội muội này cho Vũ Lệ Na nàng, nàng không nghĩ cho thân nhân duy nhất này, thì còn nghĩ cho ai???, giọng có phần khó quyết, Vũ Lệ Na do dự nói.
-nhưng…danh tiết cùng hạnh phúc cả đời của muội…
chưa đợi tỷ tỷ nói hết câu, Vũ Lệ Dung đã chen lời.
-không sao cả, Hàn dược sư đã đồng thuận truyền thụ y thuật của huynh ấy cho muội, đối với muội như thế đã là tốt lắm rồi, nào mong mỏi điều gì hơn cho được.
-tỷ tỷ à, dù sao đám người Hàn dược sư cũng là nhân tộc từ bên ngoài đến, hay là cứ phá lệ để họ không phải tuân theo quy cũ của thánh dực tộc chúng ta đi.
Nhìn thấy nét thiết tha trong mắt Vũ Lệ Dung, khí tức đang trào dâng của Vũ Lệ Na cũng thoáng thu lại, bất quá liếc thấy Nhược Mộng cùng Đông Phương Thái Ngọc một trái một phải, dáng vẻ đều như đang chực cười vào uy nghiêm của nữ hoàng như nàng, Vũ Lệ Na liền cao giọng nói.
-không được…quy cũ của thánh dực tộc là thiết luật không thể có ngoại lệ, nếu hai nữ tử này muốn ở cùng với Hàn Thiên, thế thì một người, hoặc cả hai phải lập khế ước chủ tớ, trở thành thị nữ của Hàn Thiên hắn, như vậy theo quy lệ của thánh dực tộc, bọn họ có thể ở chung nhà với nhau.
Vũ Lệ Na nói xong lời này, trong lòng cũng đã cười lạnh một trận, hai nữ tử các ngươi chẳng phải đều thiên tư bất phàm, dung mạo trác tuyệt, không để ai vào mắt đấy sao???, nếu để một trong hai trở thành kẻ có thân phận thấp hơn người kia, chắc chắn chẳng có ai chịu, lại nói nếu cả hai đều thành tỳ nữ của Hàn Thiên rồi, thế thì dựa theo quy lệ của thánh dực tộc, cả hai đều không thể trở thành chính thất của hắn được nữa, lúc đó Vũ Lệ Na nàng có thể để muội muội của mình chiếm lấy vị trí đó.
Tâm tư của Vũ Lệ Na, đám người Đông Phương Thái Ngọc vừa nghe đã rõ, đời nào chịu để kế sách này li giáng.
Bằng thái độ ba phần cao ngạo bảy phần tự tin, Đông Phương Thái Ngọc hướng thẳng vào mặt Vũ Lệ Na nói.
-thánh dực tộc các người chẳng phải là vì ba nhân tộc bọn ta phá vỡ quy cũ, nên mới nhìn chúng ta không vừa mắt hay sao???, thế nhưng quy cũ của thánh dực tộc thì chỉ áp dụng trong thánh dực tộc.
-chúng ta ở thiên không dực quốc là thuộc phạm vi quản hạt của thánh dực tộc, nhưng, thánh dực vực là khu vực do ngoại tộc sinh sống, quy cũ của thánh dực tộc không thể áp dụng cho tất cả người ở đấy được.
-nếu các người đã nhìn chúng ta không thuận, thế thì ba chúng ta đồng thời ly khai thiên không dực quốc này, chuyển xuống thánh dực vực sinh sống là được chứ gì???, ta không tin quy cũ của thánh dực tộc có thể quản thúc được cả thánh dực vực.
Đông Phương Thái Ngọc vừa dứt lời, Vũ Lệ Na liền động nộ quát.
-ngươi…đừng nghĩ có chút bản sự quản hạt được một vùng nhỏ ở thánh dực vực, liền nghĩ mình có thể bình an sống ở nơi đó, khi phải chạm trán với những thế lực mạnh nhất tại thánh dực vực, các ngươi mới biết được thiên không dực quốc này yên bình và dễ sống đến mức nào???.
-đến khi nhận đủ khổ ải từ nơi hỗn loạn ấy, nhớ đừng đến trước mặt ta cầu xin được trở về thiên không dực quốc.
Trước thái độ khinh người của Vũ Lệ Na, Đông Phương Thái Ngọc liền không chút yếu thế đáp.
-có sống được hay không, cứ thử là biết, nếu đã không chung đường, có nói thêm cũng vô ích, đi hay ở là do chúng ta quyết định, nếu thiên không dực quốc đã không dung chúng ta, chúng ta sẽ lập tức li khai ngay bây giờ.
Nét mặt Vũ Lệ Na đã thoáng lạnh tanh, bằng giọng đầy nét uy hiếp, nàng ta chậm rãi nói.
-các người có tin, chỉ cần ta muốn, hạ lệnh một tiếng, liền sẽ có hơn ngàn thánh dực vệ thực lực võ vương bao vây lấy nơi này, với sức của ba người, muốn rời khỏi thiên không dực quốc, cũng chỉ như con ruồi cố thoát khỏi cái lọ thủy tinh mà thôi, căn bản không có chút cơ hội nào cả.
Khóe môi thoáng nở nụ cười khẩy, Đông Phương Thái Ngọc lên giọng đáp.
-thánh dực tộc các người ngàn đời sống trong vụ huyễn phù sinh thiên, hẵn không biết ở bên ngoài còn có pháp khí dùng để tẩu thoát lợi hại đến mức nào nhỉ???.
Nói đoạn liền nhanh chóng triệu hoán ra một miếng ngọc giản truyền tống, sau đó lập tức bóp vỡ rồi ném đến chổ một chậu hoa gần đấy, tích tắc một luồn sáng từ ngọc giản truyền tống chợt lóe lên, cái chậu hoa kia cũng biến mất ngay sau đó.
Trong lúc tỷ muội Vũ Lệ Na còn chưa hết bất ngờ về sự việc này, Đông Phương Thái Ngọc đã cười khẩy nói.
-thứ này gọi là ngọc giản truyền tống, chỉ cần bóp vỡ một khối, bản thân liền có thể được truyền tống đi hơn ngàn dặm, ba người chúng ta mỗi người đều có ít nhất vài chục miếng như thế.
-thánh dực tộc các người không có pháp trận cấm chế, làm cách nào ngăn cản được bọn ta rời đi???.
Vẻ mặt Vũ Lệ Na thoáng biến đổi liên tục, hồi lâu sau liền lạnh giọng đe dọa.
-vụ huyễn phù sinh thiên này hung hiễm cỡ nào, ba người các ngươi không phải không biết, liều lĩnh truyền tống lung tung, khả năng rơi vào một tiểu đảo nào đó lưu lạc, đến tối lại làm mồi cho vụ yêu là gần như nắm chắc.
Khẽ dừng một chút, giọng Vũ Lệ Na chợt thêm phần âm u tiếp.
-bằng như xui xẻo rơi vào lãnh địa của thiên nghiệp quỷ tộc, kết cục của các ngươi chỉ sợ còn thảm hơn tự sát gấp mấy lần.
Dù Vũ Lệ Na đã đe dọa như thế, nhưng Đông Phương Thái Ngọc vẻ mặt vẫn lạnh tanh đáp.
-chỉ cần cùng đường, nhân tộc chúng ta cái gì cũng dám làm, nữ hoàng ngươi muốn thử hay không???.
-chỉ sợ nếu vuột mất Hàn Thiên, ác bệnh trong thánh dực tộc không ai cứu chữa, những quan viên đại thần có người thân mắc bệnh đang chờ được cứu bị mất đi cọng rơm đang bấu víu, bọn họ sẽ cảm nghĩ như thế nào về nữ hoàng như cô???.
Muôn vàn quan hệ lợi hại đan xen trong đầu Vũ Lệ Na, rốt cuộc đáy mắt vị nữ hoàng này cũng thu lại nét lạnh lẽo, hướng Hàn Thiên hỏi.
-Hàn dược sư, ngươi là người sáng suốt, bản thân lại thực sự muốn dùng cách này đối đầu với chúng ta ư???.
-Hàn dược sư ngươi nói xem, thánh dực tộc chúng ta có chổ nào đối xử với các người không tốt???.
Khẽ hít sâu một hơi, Hàn Thiên bình thản đáp.
-thánh dực tộc chưa từng có chổ nào đối với chúng ta không tốt, thế nhưng quan điểm bất đồng, lại không thể tìm ra được con đường hòa giải thỏa đáng, thế thì dù đồng bạn có đưa ra quyết định xuẩn ngốc thế nào, Hàn Thiên ta cũng sẽ chấp nhận thay họ.
-hiện tại xử lý vấn đề này ra sao, đều do nữ hoàng bệ hạ cả.
Cảm nhận được nét quyết liệt thâm sâu trong đáy mắt Hàn Thiên, lại thêm Vũ Lệ Dung một bên can ngăn không ngớt, cơn nóng giận trong lòng của Vũ Lệ Na thoáng cái đã thu lại rất nhiều, cuối cùng chỉ có thể thở dài nhìn Hàn Thiên nói.
-Hàn dược sư à Hàn dược sư, tầm mắt hạn hẹp của cậu quả thực khiến ta cảm thấy bi ai thay.
-nếu các người đã không biết lựa chọn như thế, vậy thì cứ chuyển xuống thánh dực vực sống một thời gian đi, thiên không dực quốc không thể lưu những ngoại tộc có tính cách chống đối như các cậu được.
Nói đoạn Vũ Lệ Na liền trực tiếp xoay người rời khỏi nhà Hàn Thiên, Vũ Lệ Dung ánh mắt dường như có rất nhiều điều muốn nói với Hàn Thiên, nhưng nhìn tỷ tỷ mình rời đi như vậy, nàng cũng chẳng thể nói gì thêm, đành buồn bả rời đi cùng Vũ Lệ Na.
Còn lại ba người cùng hai đầu yêu thú ở tại ngôi nhà này, tâm khảm của ai cũng đều có những suy nghĩ riêng, vừa rồi nếu kém may mắn một chút thôi, cả bọn có thể sẽ phải đối mặt với một nguy cơ cực kỳ khó lường, nhẹ thì toàn quân tứ tán, ai nấy đều phải tự vật lộn sinh tồn trong thế giới khó lường tại vụ huyễn phù sinh thiên.
Trường hợp kém may mắn hơn, tất cả đều tử nạn, còn không thì toàn bộ bị tóm sống hết, để tùy ý thánh dực tộc xử trí, cái này hậu quả đối với mỗi người đều rất khó lường, Hàn Thiên chắc chắn sẽ bị giam lỏng trong hoàng cung, bởi tài năng y thuật cùng với hảo cảm mà Vũ Lệ Dung dành cho hắn.
Nhược Mộng là một ma đạo sư, trong nhất thời thánh dực tộc sẽ không hành động quá quyết liệt, nhưng theo thời gian, giá trị của Nhược Mộng sẽ dần bị thánh dực tộc lợi dụng hết, trong khi đó mỹ mạo của nàng lại khiến quá nhiều kẻ si mê, đến lúc không thể vãn hồi, rất có thể nàng sẽ bị một kẻ quyền thế nào đó trong thánh dực tộc ép cưới.
Trường hợp tương tự cũng sẽ xảy ra với Đông Phương Thái Ngọc, thế nhưng tốc độ diễn ra hẵn còn nhanh hơn nhiều xo với Nhược Mộng, cơ mà may mắn mọi chuyện đều trôi qua trót lọt, đám Hàn Thiên rốt cuộc đã có thể rời xa khỏi khống chế của thánh dực tộc hơn một chút.
Lúc này Đông Phương Thái Ngọc chợt đẩy nhẹ vào người Hàn Thiên một cái, giọng có phần chế nhạo nói.
-xem xem họa mà ngươi gây ra đi???, đúng là kẻ đào hoa, đi đến đâu cũng gây hại cho nữ nhi nhà lành, ngươi tốt nhất là bị nhốt ở vụ huyễn phù sinh thiên này mãi mãi đi, đừng có ra ngoài hại người nữa.
Tâm cảnh đang căng thẳng, Hàn Thiên cũng chẳng còn hứng đùa với Đông Phương Thái Ngọc, chỉ nói cả bọn nhanh chóng dọn dẹp nơi ở, tranh thủ chuyển xuống thánh dực vực sinh sống sớm nhất có thể, tránh trường hợp Vũ Lệ Na lại đột nhiên đổi ý.
Thánh dực vực là nơi thấp nhất trong lãnh địa mà thánh dực tộc cai quản, từ thiên không dực quốc đi xuống ba ngàn trượng, chính là địa phận của thánh dực vực, tuy nói nơi này rộng lớn hệt như Trung thổ của Hàn Thiên ngày trước, nhưng đối với tu luyện giả có tốc độ cực cao, thánh dực vực cũng chỉ bé tí như hạt đậu, tùy ý liền có thể đi hết.
Từng tất đất ở đây nếu muốn sở hữu, thì đều phải tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, mỗi ngày gần như đều sẽ có rất nhiều người chết vì những loại tranh đấu này.
Thế mà Đông Phương Thái Ngọc chẳng biết đã dùng cách gì, mà có thể sở hữu riêng được một căn nhà gỗ nhỏ nằm cạnh một hồ nước cỡ vừa, xung quanh lại được một thảo nguyên nằm giữa triền núi với cỏ xanh vây quanh, cảnh sắc có thể nói là hữu tình thơ mộng, khiến nhiều người ước ao được ở đây mà không thể.
Sau khi dọn vào nhà, Đông Phương Thái Ngọc rất tự nhiên chỉ tay vào căn phòng phía bên trái rồi thân hữu nhìn Nhược Mộng nói.
-nhà chỉ có hai phòng thôi, cô ở bên đó nhé, còn Hàn Thiên sẽ ở cùng ta tại phòng đối diện, phòng bên đó lớn hơn, giường cũng rất chắc chắn.
Câu cuối cùng ánh mắt của Đông Phương Thái Ngọc còn cố gắng nháy nhẹ một lần, như thể muốn nói với Nhược Mộng rằng, lúc còn ở thiên không dực quốc thì cô có tiếng nói, nhưng giờ ở tại địa bàn của ta, lời ta nói mới là chân lý vậy.
Nhược Mộng trước biểu hiện của đối phương, nét mặt liền có chút cáu giận đáp.
-là cô cố ý phải không???, mảnh đất lớn thế này, sao có thể xây căn nhà nhỏ vậy được???.
Đáy mắt thoáng tỏ nét thú vị, bản thân cũng không thèm giấu nét khiêu khích, Đông Phương Thái Ngọc đơn giản đáp.
-tại vì nơi này vốn dĩ không được thiết kế cho ba người lớn ở đâu!, nơi như thế này là thích hợp để phu thê mới cưới hưởng tuần trăng mật, hoặc là một nhà ba người có con nhỏ sinh sống, bé con ở phòng bên trái này, còn phòng bên phải, tất nhiên là để phu thê hai người mặn nồng sống với nhau rồi!!!.
Vẻ mặt Nhược Mộng đã cực kỳ khó coi, còn Đông Phương Thái Ngọc dường như cũng chuẩn bị sẵn tâm lý để đấu khẩu với đối thủ truyền kiếp này của mình, cơ mà ngay lúc này, Hàn Thiên liền chen lời nói.
-ta hiện tại sẽ xây thêm một gian phòng nữa, chúng ta chưa là gì của nhau cả, ở cùng hai người, ta sợ bản thân không giữ nổi đạo tâm, gây ra hậu quả khó lường nào đấy thì không hay.
Nói đoạn liền bắt tay làm luôn, với bản lĩnh thông thiên hiện tại, chỉ cần điều động linh lực, sữ dụng khu vật thuật, Hàn Thiên rất nhanh đã đẳng xong gỗ từ cánh rừng cách đó một dặm, rồi dựng lên một căn phòng mới dính với gian nhà gỗ hiện có.
Tuy bình thường Hàn Thiên hắn luôn rất dễ dãi với các quyết định của Nhược Mộng hay Đông Phương Thái Ngọc, tuy nhiên một khi ý hắn đã quyết, hai nữ tử kia cũng biết là bản thân khó lòng lay chuyển được.
Sau khi ổn định chổ ở, ba người bọn Hàn Thiên liền ngồi lại ở phòng khách bàn về những quyết định tương lai, ở tại chổ này, Hàn Thiên cứ thi thoảng lại thấy có một vài nữ tử ăn vận chỉnh chu đến báo cáo với Đông Phương Thái Ngọc, nội dung chủ yếu liên quan đến việc điều hành sự vụ trong khu vực mà Đông Phương Thái Ngọc quản hạt.
Cảm thấy hiếu kỳ về chuyện này, nên Hàn Thiên liền cất tiếng hỏi.
-yêu nữ cô mới đến thánh dực vực làm việc chưa lâu, vậy mà đã xây dựng được một lực lượng thân tín đông đảo quá nhỉ???, có thể thông qua bọn họ điều tra xem, rốt cuộc còn cách nào khác có thể rời khỏi vụ huyễn phù sinh thiên, mà không cần đạt đến thực lực ngang võ hoàng hay không???.
Hàn Thiên vừa dứt lời, Đông Phương Thái Ngọc liền cười bất lực đáp.
-ngươi tưởng ta chưa điều tra qua hả???, suốt một tháng nay, ta đã cố gom góp được nhiều thông tin nhất có thể, hầu như những gì mà người ở vụ huyễn phù sinh thiên biết về thánh dực vực, ta đều đã biết cả rồi, cơ bản thì vụ huyễn phù sinh thiên này cứ như là một cái cấm chế rộng lớn chưa từng có tiền lệ vậy.
-ở nơi này bốn phương tám hướng, à trừ phía dưới ra, thì toàn bộ đều bị làn huyễn vụ vạn năm không tiêu tán bao phũ, hiệu quả của lớp huyễn vụ kia ngươi cũng được cảm nhận qua rồi đấy, dù có là dực nhân tộc, có khi cũng vẫn bị lạc trong vụ huyễn phù sinh thiên như thường.
-lại nói đến những mối nguy hiễm ở nơi này, thì vụ yêu ở trong lời đồn cũng không khác xo với miêu tả của dực nhân tộc là mấy, vụ yêu này sống trong huyễn vụ, nó chính là vách ngăn lớn nhất khiến chúng ta không thể rời khỏi đây.
-nếu lên trời không được, mà đi hướng nào cũng không xong, vậy thì ở phía dưới thánh dực vực này mười ngàn trượng, chính là thiên nghiệp quỷ vực theo lời của dực nhân tộc.
-thiên nghiệp quỷ vực kia là một tập hợp hơn mười vạn ngọn hỏa sơn lớn bé, đất đai ở đấy nóng đỏ như thép nung, không khí oi bức như trong hỏa lò, người thường căn bản không sống nổi quá một khắc ở đấy.
-ngoài dung nham sôi trào trên mặt đất thì còn lại chính là từng đàn từng bộ lạc thiên nghiệp quỷ lớn bé định cư trên mặt đất.
-thiên nghiệp quỷ có thể ăn dung nham, tận dụng nhiệt lượng và khoáng chất bên trong đó để mà tồn tại.
-tuy nhiên dung nham rất nghèo dinh dưỡng, thế nên thiên nghiệp quỷ thích ăn thịt các loài khác hơn, bởi vì lượng linh khí dồi dào trong thân thể các sinh linh khác, chính là động lực giúp thiên nghiệp quỷ phát triển nhanh hơn.
-đợi đến khi giống loài đủ mạnh, thiên nghiệp quỷ sẽ lại tiến công lên thánh dực vực cùng các hòn đảo có sinh vật sống để đi săn, những lần đại chiến lớn như thế, chính là lúc tiêu hao nhiều nhân mạng của cả thánh dực tộc cùng thiên nghiệp quỷ tộc nhất.
-như Hàn Thiên ngươi thấy đấy, trên trời có vụ yêu, dưới đất có thiên nghiệp quỷ, ta bảo nơi này là một chốn tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, khiến cho các thế lực từ bên ngoài không dám vào đây, âu cũng chẳng sai tẹo nào.