Hàn Thiên Ký

Chương 375 - Đông Thị

Đông Phương Thái Ngọc vừa nói xong, Hàn Thiên liền ngẫm nghĩ một chốc rồi tiếp.

-nếu tình hình đã như thế, chúng ta nhất thời cũng chỉ có thể ẩn nhẫn chờ thời cơ mà thôi.

-hiện tại một mặt ba người chúng ta sẽ khẫn trương tu luyện, sớm ngày đạt đến võ hoàng thực lực nhanh nhất có thể, mặt khác ta sẽ đảm nhận công việc thăm dò vụ huyễn phù sinh thiên.

-xem xem rốt cuộc thực tế có giống những gì mà thánh dực tộc cùng người ở đây nói hay không???, nếu chổ này có thực và tồn tại trên đại thiên giới, nó hẵn phải có một điểm tận cùng chứ???.

-vấn đề cuối cùng, ta cảm thấy thánh dực vực là một nơi khá tốt, chổ này rồng rắn hỗn tạp, rất thích hợp để làm ra những hoạt động không muốn cho người khác biết.

-ta thấy Đông Phương Thái Ngọc cô rất có bản sự trong chuyện thu phục lòng người, giao cho cô công việc xây dựng một thế lực ở tại thánh dực vực này, hẵn là không chút khó khăn nhỉ???.

-chúng ta sống ở thánh dực vực, không sợ có người dám phá quấy, tuy nhiên những kẻ xưng bá ở nơi này trước chúng ta, cùng cả thánh dực tộc ở trên kia, tất cả đều là những nguy cơ không nhỏ, có thể ảnh hướng đến hoạt động của ba người chúng ta.

-có một mạng lưới thế lực để dựa vào, cũng là một chuyện tốt.

Nói đến điểm này, Đông Phương Thái Ngọc liền có phần kiêu hãnh vừa nhâm nhi tách trà trên tay vừa ưu nhã nói.

-chuyện tạo dựng thế lực một tháng qua ta đã bắt đầu làm rồi, đừng nghĩ ta vô duyên vô cớ xin gia nhập công viện, mục đích chỉ là làm công cho thánh dực tộc.

-thực chất một tháng qua, ta đã ngấm ngầm tạo dựng một tiểu thế lực mới, gọi là Đông thị ở chổ mình quảng hạt, nếu không chổ ở này của chúng ta từ đâu mà ra???.

-hiện tại có thể ở tại thánh dực vực, bản thân ta có thể tự do linh động hơn một chút, tốc độ xây dựng Đông thị hẵn sẽ nhanh hơn bội phần.

-không phải nói quá chứ ta dám khẳng định với Hàn Thiên ngươi, chỉ cần Đông Phương Thái Ngọc ta ở đây, nội trong ba năm, một phần tư thánh dực vực sẽ về tay chúng ta.

Đông Phương Thái Ngọc nói đến chổ cao hứng, thần thái đã có chút mơ tưởng về tương lai sáng lạng nọ, bất quá lời nói có phần hoài nghi và cười cợt của Nhược Mộng, đã khiến tâm cảnh đang lên của Đông Phương Thái Ngọc thoáng cái hạ thấp một nửa.

-cô nghĩ bản thân còn ở trên đại thiên giới à???, ở chổ này một mình cô cùng những tên thuộc hạ mới thu nhận của mình có bao nhiêu bản sự???, trong ba năm lại muốn thu phục một phần tư thánh dực vực.

-cô nghĩ những người ở đây toàn ăn chay à???, Vũ Lệ Na cùng thánh dực tộc lại để yên cho cô hành sự???.

Lời của Nhược Mộng cũng không phải là không có lý, cơ mà Đông Phương Thái Ngọc thứ không thiếu nhất chính là tự tin, thoáng nhìn sang hai người bọn Hàn Thiên, Đông Phương Thái Ngọc đơn giản đáp.

-một mình ta tất nhiên rất khó, nhưng hai người các ngươi chẳng lẽ chỉ để nhìn???, các ngươi không giúp ta hoàn thành bá nghiệp ở thánh dực vực này à???, nghĩ kỹ lại đi, ta làm việc này là vì ai???.

-chẳng phải là vì tất cả chúng ta sao???.

Đông Phương Thái Ngọc vừa dứt lời, Nhược Mộng liền lạnh mặt đáp.

-đừng nghĩ ta sẽ giúp cô làm những chuyện thất đức hại người để vụ lợi, nếu phải thực hiện những hành vi không sạch sẽ để đạt được mục đích, Nhược Mộng ta đến nửa ngón tay cũng sẽ không dùng để giúp cô.

Về điểm này, thái độ của Hàn Thiên nhẹ nhàng hơn hẵn Nhược Mộng, bản thân chỉ bình thản nói.

-chuyện xây dựng chổ dựa ta rất khuyến khích, tuy nhiên muốn ta cùng Nhược Mộng trợ giúp, Đông Phương Thái Ngọc cô cũng phải đưa ra kế hoạch hay dự định gì đó chứ???.

-bản thân Hàn Thiên ta tự nhận không phải người tốt, nhưng cũng cảm thấy không đến nổi là phường bất nhân bất nghĩa, nếu Đông Phương Thái Ngọc cô muốn ta giúp cô làm chuyện ác, ta tất nhiên không ủng hộ.

Thoáng xua tay một cái, vẻ mặt Đông Phương Thái Ngọc chợt tỏ nét chắc chắn đáp.

-ai cần các người giúp ta làm chuyện ác chứ???, thứ duy nhất ta muốn hai người giúp, chỉ liên quan đến mặt võ lực mà thôi.

-nếu sau này gặp phải đối thủ khó nhằn nào đấy mà một mình ta không thể xử lý được, hai ngươi chỉ cần ra tay giúp ta xử lý chuyện phiền phức kia là xong, ngoài ra mấy chuyện đen tối dơ bẩn khác, cứ để một mình ma nữ ta làm là được, hai người không cần nhúng tay vào.

Dừng một chút, nét mặt Đông Phương Thái Ngọc dường như không kìm được vẻ tà đạo tiếp.

-nhưng nếu hai người có tâm hơn, làm thêm chút chuyện cũng không phải không được.

-Nhược Mộng cô chẳng phải đang dạy học ở ma pháp viện hay sao???, nghe ngóng tin tình báo, thậm chí là dùng mỹ mạo của cô khiến nội bộ thánh dực tộc lục đục tranh thủ tìm ra điểm yếu của những tên cầm đầu thánh dực tộc, đấy là đã giúp Đông Phương Thái Ngọc ta rất nhiều rồi đấy.

Lại nhìn sang phía Hàn Thiên, vẻ tà mị trên mặt Đông Phương Thái Ngọc càng thêm đậm tiếp.

-Hàn Thiên ngươi không phải làm trong y viện hay sao???, động thủ hạ ít độc mạn tính không bộc phát ngay lên người những quan viên mà ngươi chữa trị, lúc cần thiết phải trở mặt, đến tổ tông đám người kia cũng không dám đứng về phía thánh dực tộc gây bất lợi cho ngươi.

-lại nói Vũ Lệ Dung có cảm tình với ngươi, ta mà là Hàn Thiên ngươi, nhất định sẽ tận dụng việc này một cách triệt để, thao túng được Vũ Lệ Dung coi như thao túng được một nửa thánh dực tộc, ngay cả Vũ Lệ Na cũng không dám làm cứng với chúng ta.

-ôi…hai người các ngươi nếu mà chấp nhận làm theo kế hoạch của ta, đừng nói thánh dực vực, cho dù là cả vụ huyễn phù sinh thiên này, ba người chúng ta đều có cơ sở nắm được tất thảy.

Nói đến cao trào, vẻ mặt của Đông Phương Thái Ngọc đã không giấu nổi nét hào hứng nóng vội, khi nghĩ đến những viễn cảnh tươi đẹp ở trong tương lai, cùng những mưu mô kế sách đang không ngừng chảy qua trong đầu, chốc lát sau đã hưng phấn đến mức xuân quan đầy mặt, nét tham vọng còn chả thèm giấu đi tẹo nào.

Nhược Mộng nhìn thấy cảnh này chỉ có thể thầm than “ma nữ thì vẫn là ma nữ, chẳng thể từ bỏ làm chuyện xấu”.

Còn Hàn Thiên chỉ khẽ thở dài một hơi, kỳ vọng Đông Phương Thái Ngọc cải tà quy chính, trừ khi ngày mai ngủ dậy, Hàn Thiên hắn liền thấy bản thân tĩnh lại ở Trung Nguyên, mấy chuyện từ đó đến giờ đều chỉ là hư ảo, nhưng cả hai sự việc vừa nói đều chỉ là mộng tưởng, ít nhất Hàn Thiên hắn cũng nhận ra được điều này.

Ba tháng nữa trôi qua, trong thời gian này đám người Hàn Thiên ở thánh dực vực đã làm được rất nhiều chuyện, có cái công khai cũng có cái là ẩn danh, trong lúc vô tình đã xây dựng cho mình được một chổ đứng cực kỳ vững chãi tại thánh dực vực.

ở tại thánh dực vực nói chung, và cả vụ huyễn phù sinh thiên nói riêng, đạt đến thực lực tầm võ vương đã có thể coi là nhân vật đỉnh tiêm, đủ sức đứng đầu một cỏi.

trừ thiên không dực quốc cao thủ như mây, ở dưới thánh dực vực muốn tìm được một toán hàng chục cường giả võ vương tập hợp cùng một chổ, là điều rất khó nhìn thấy.

ở tại thánh dực vực, một thế lực lớn lắm cũng chỉ có thể quản lý được vùng lãnh thổ cỡ đế đô thiên phúc là cùng, mà dù có là như vậy đi chăng nữa, nội bộ thế lực kia cũng phải có ít nhất ba bốn người đạt đến thực lực võ vương chèo chống thì mới được.

do không có thế lực nào sở hữu cường giả võ hoàng trở lên, vì thế nên cáng cân thực lực ở thánh dực vực rất cân bằng, không có thế lực nào thực sự nổi bậc hơn cả.

đa phần giới hắc đạo của thánh dực vực đều là những bang phái có từ vài chục đến vài trăm thành viên, tổ chức lỏng lẻo, chủ yếu liên kết lại với nhau bằng các lợi ích cốt lõi phục vụ cho cuộc sống của các thành viên trong bang phái, Chứ không phải vì một mục đích cao cả, hay vì một định hướng vĩ mô nào đó.

bởi vì sống ở tại vụ huyễn phù sinh thiên này, liền đã coi như không còn chút hi vọng nào cả, nếu không phải là người của thánh dực tộc nhận được đủ mọi đặc ân, thì chính là phường thảo khấu rẻ mạt, hoặc những tên tội đồ cùng được mạt lộ ở thế giới bên ngoài, phải trốn vào nơi này.

Huống hồ ở thánh dực vực không chỉ có mỗi nhân tộc, mà còn có thêm rất nhiều chủng tộc khác cùng sinh sống, một đám ô hợp, lại còn chẳng cùng nòi giống, đem để cùng một chỗ, sẽ thành ra cái dạng hỗn loạn gì???.

Lúc này ba người bọn Hàn Thiên đang lầm lũi tiếng sâu vào một khu chợ hỗn tạp ở thánh dực vực, vì phải che giấu thân phận, nên cả bọn đều phải hóa trang thành dáng vẻ khác với mọi ngày.

Hàn Thiên vận lên người bộ áo vải cũ kỷ, đội chiếc nón tre rộng vành, đặc biệt dùng thêm chân nguyên lực kích thích râu trên mặt mọc dài thành một mảng che mất non nửa gương mặt tuấn tú, người ngoài nhìn vào hắn lúc này, chỉ có thể nhận thấy một trung niên hiệp khách, dáng vẻ lam lũ khắc khổ, chứ không thể nhận ra hắn chính là một vị dược sư hoàng gia đức cao vọng trọng, được cả nữ hoàng của thánh dực tộc xem trọng.

Đồng dạng Đông Phương Thái Ngọc cùng Nhược Mộng cũng đã cải trang rất kín đáo, Đông Phương Thái Ngọc thì vận lên người một bộ lễ phục cực kỳ tà dị, từ trên xuống dưới đen tuyền một màu, lại được điểm xuyến rất nhiều hoa văn vàng huyền bí, hơn nữa bộ lễ phục kia còn cực kỳ dày, cực kỳ rườm rà nhiều chi tiết, trông qua thì hệt như y phục của những bà đồng cốt trong các bộ tộc nhỏ ở phía nam Trung Thổ ngày xưa.

Bộ đồ rộng quái dị che hết toàn bộ thân thể kinh tâm động phách của Đông Phương Thái Ngọc, lại đội thêm nón cao quan có vải phũ xuống trước mặt, nếu không tận mắt nhìn thấy chân diện mục, hẵn không ai nhận ra Đông Phương Thái Ngọc trong bộ dáng này.

Về phần Nhược Mộng, nàng hiện tại ăn vận hệt như một dị nữ đến từ tây vực, cả người chồng chéo mấy lớp áo trắng, đầu và mặt đều quấn khăn trắng, đến tóc cũng không lộ ra ngoài nửa phần, ba người bọn Hàn Thiên phục sức kỳ quái, thực ra lại rất phù hợp với nơi hỗn loạn như thánh dực vực.

Bởi lẽ tại nơi này, chẳng ai muốn để lộ thân phận thực của mình cả, chậm rãi đi bộ khoảng một khắc, ba người bọn Hàn Thiên đã gần như đến được trung tâm khu chợ.

Chung quanh họ lúc này là vô số gian hàng được dựng lên san sát, kiểu cách cực kỳ đơn giản, đa phần đều dùng vài thanh gỗ nhỏ, phũ lên trên một tấm da thú lớn, rồi dùng dây buộc lại, thế là có thể bắt đầu kinh doanh.

Mà mặt hàng kinh doanh ở khu chợ này cũng rất đa dạng, nào thức ăn, dược thảo, vũ khí, nô lệ, thậm chí đến cả những dịch vụ nhạy cảm như mua phấn bán hoa cũng có người làm.

Cứ đi qua vài gian hàng, ba người bọn Hàn Thiên lại thấy có một nữ tử ăn vận hở hang, cực kỳ tự nhiên ngồi trước chổ kinh doanh của mình chèo kéo nam khách nhân, chỉ cần có người ưng ý, cả hai liền vào gian phòng dựng tạm sau gian hàng nhỏ, bắt đầu hành sự luôn.

Nhiều nơi còn chẳng thèm che đậy, người mua người bán cứ trực tiếp quấn lấy nhau ngay trước mặt toàn dân thiên hạ, thế nhưng chẳng có ai thèm phàn nàn hay có ý kiến phản đối nào.

người không hứng thú thì chỉ nhìn lướt qua một lần rồi thôi, người để tâm sẽ nán lại xem thêm một chút, thi thoảng còn bàn tán thêm một chập, “nữ tử này dáng vẻ thật nuột nà”, “nam nhân kia hàng họ kém chất lượng quá”, “cảnh dị tộc quấn lấy nhau kia trông thật hấp dẫn”, mấy kẻ cô đơn lại chẳng có tiền, nhìn vào những cuộc mây mưa lộ liễu kia cũng chỉ biết giương mắt ước ao.

Mọi thứ cứ tự nhiên như một lẽ tất yếu, đạo đức, phẩm giá, liêm sĩ, ở nơi này đều như đống rác bị lũ chó bới móc rồi tha đi, bước qua mấy nơi như thế, gương mặt sau lớp mạng che của Nhược Mộng cũng đã đỏ lựng từ lâu, tầm mắt chỉ chăm chăm hướng về phía trước, trong lòng hẵn đã nguyền rủa Đông Phương Thái Ngọc không ít lần, vì đưa nàng đến cái nơi này.

ở phía trước Đông Phương Thái Ngọc dường như cảm nhận được Nhược Mộng đang nguyền rủa mình, liền quay lại cười cợt nói.

-không ngờ việc làm ăn thầm kín ở nơi này lại phát triển đến vậy, tự nhiên đến mức chẳng ai thèm để tâm luôn rồi.

-với nhan sắc của Nhược Mộng cô, nếu mở một gian hàng như thế, e là khách nhân sẽ xếp hàng dài đến tận đầu chợ để chờ đến lượt, chẳng mấy mà Nhược Mộng cô sẽ trở thành người giàu có nhất của cả thánh dực vực đấy thôi.

Sống chung bao lâu, Nhược Mộng cũng dần học được cách nói chuyện với Đông Phương Thái Ngọc, đối phương đã công kích độc mồm như thế, Nhược Mộng cũng không chút yếu thế đáp.

-thì ra yêu nữ cô dắt chúng ta đến đây là vì nhớ nghề cũ, ta không có giống cô, không muốn kiếm tiền bằng cách bần tiện như vậy, nhưng nếu cô có hứng thú, cứ mở một gian hàng ở đây đi, ta sẽ giới thiệu vài học viên của mình đến ủng hộ cô.

Cơ mặt Đông Phương Thái Ngọc thoáng run nhẹ sau lớp mạng che, Nhược Mộng thanh thuần tinh khiết, hôm nay cũng đã có thể phản bác lại nàng những câu sắc bén như vậy rồi đấy, đối thủ này quả thực là rất có ý tứ, đang định chơi đùa thêm một chút thì Hàn Thiên đã cất giọng đầy uy nghiêm nói.

-tập trung vào chuyện chính đi, đều không phải là nữ tử phàm tục, nói mấy chuyện phàm tục như thế còn ra thể thống gì???.

Hàn Thiên đã cất lời, Đông Phương Thái Ngọc cũng không thể không giữ lại chút lễ tiết, thoáng nhìn về phía căn lầu cao ở trung tâm khu chợ, Đông Phương Thái Ngọc bình tĩnh nói.

-căn lầu ấy chính là chổ ở của Lộc gia tam lão, ba lão già khốn kiếp kia gần đây liên tục cữ người phá quấy khu chợ mà ta mở, nào ngụy tạo chứng cứ, tố giác Đông thị của ta buôn bán gian dối, nào chặn cướp thương đội của chúng ta, nếu không diệt trừ ba lão già thối này, những thế lực khác sẽ nghĩ chúng ta là quả hồng mềm, có thể tùy ý chúng muốn nắn bóp thế nào cũng được.

-lộc gia tam lão đều là yêu thú cấp bảy hóa hình mà thành, nói chung là yêu quái đấy, ba bọn chúng mở ra khu chợ này, chuyên môn buôn đồ giả để mà gạt người ta.

-hơn nữa tính tình bọn chúng dâm tiện đáng ghét, hai người nhìn quan cảnh khu chợ này là biết cả rồi đấy.

-nếu có thể diệt trừ ba tên yêu quái này, chẳng những có thể mở rộng thế lực của Đông thị chúng ta, mà còn có thể thay người ở thánh dực vực trừ đi một phường ác bá.

Thần niệm của Hàn Thiên thoáng lan tỏa khắp khu chợ này, cảm thấy mười nơi buôn bán ở đây thì hết sáu gian là của Lộc gia tam lão, hơn nữa giá cả đều đắt hơn bình thường kha khá, thêm vụ buôn phấn bán hương giữa thanh thiên bạch nhật, có phá hủy khu chợ này đi nữa, hẵn cũng không phải chuyện xấu, nghĩ đoạn liền cất tiếng nói.

-ở thánh dực vực này, chổ nào cũng thấy hoại nhân, bình thường không chọc vào chúng ta thì thôi, nhưng nếu đã có ý đồ với Đông thị, vậy thì tiêu diệt khu chợ này, cũng không có gì đáng bận tâm.

Nhược Mộng tính tình cẫn trọng, trước khi động thủ, nàng vẫn dè chừng cất tiếng.

-Lộc gia tam Lão phải bị trừ khữ, cơ mà Đông Phương Thái Ngọc cô đã điều tra kỹ càng thực lực của ba người bọn chúng chưa???, nếu trong ba lão yêu kia có kẻ đạt đến võ vương cao tầng thực lực.

-chúng ta chỉ sợ không dễ đắc thủ.

Thoáng nở nụ cười khẩy, Đông Phương Thái Ngọc cực kỳ tự tin đáp.

-ba lão yêu kia thực lực đều đạt đến võ vương trung tầng, với sức của ba chúng ta, tất nhiên khó hạ được chúng một cách đơn giản.

-thế nhưng Nhược Mộng cô quên là chúng ta vẫn còn Tiểu kim cùng Hỏa nhi hổ trợ hay sao???, thêm hai đầu yêu thú dị chủng, Lộc gia tam lão lần này có mọc cánh cũng khó thoát.

-Cứ làm như cách chúng ta vẫn thường thực hiện thôi.

Đông Phương Thái Ngọc nói xong liền xử xuất ra tỏa yêu tráo, đám ba người bọn Hàn Thiên rất nhanh đã biến mất trong một con hẻm khuất tầm mắt, lợi dụng đặc tính tàng hình của tỏa yêu tráo, ba người bọn Hàn Thiên nhanh chóng vượt qua được lớp phòng hộ bên ngoài tòa lầu các của Lộc gia tam lão.

Đợi lúc cả ba còn cách tòa lầu các kia tầm mười trượng, Đông Phương Thái Ngọc ngón tay bấm quyết, tỏa yêu tráo rất nhanh đã hóa lớn, bao lấy tòa lầu các trước mắt vào trong, lúc này ở khu chợ bên ngoài, người ta chỉ thấy tòa lầu các của Lộc gia tam lão đột nhiên biến mất giữa thanh thiên bạch nhật, còn chuyện gì đã vừa mới xảy ra, thì không một ai biết cả.

Bình Luận (0)
Comment