Hàn Thiên Ký

Chương 8 - Giản Lượt Tiên Pháp

Tốn mất rất nhiều thời gian và thể lực Hàn Thiên mới hạ được Độc giác xà hung tàn kia, vậy nên lúc này hắn gần như kiệt sức không thể động đậy nổi dù chỉ một ngón tay, hắn ngồi cạnh xác Độc giác xà, cây giáo đá vẫn còn cắm trong mồm con rắn này và được hắn dựng lên trông như người múa rối vậy, nhìn qua trông rất khôi hài.

Hàn Thiên nghĩ lại trận chiến vừa rồi bất chợt nhận ra thật nhiều điều, hắn thắng được trận chiến ban nãy bất quá là do kinh nghiệm chiến đấu từ lâu tích tụ lại cùng một chút may mắn, thực tế thì với thực lực lúc này của hắn nếu muốn thắng được độc giác xà một cách áp đảo quả thực là vọng tưởng.

Qua trận đấu vừa rồi Hàn Thiên đã nhận ra thiếu khuyết của bản thân, rất rõ ràng là hắn còn yếu kém về thủ đoạn công kích và phòng thủ, khi xưa hắn chủ yếu chỉ gặp những đối thủ nhỏ yếu là nhân loại thông thường vậy nên hắn chỉ cần dùng chút công phu cộng thêm linh khí gia trì vào là có thể đối phó được hết thảy, vì lẽ đó nên dù ở kiếp trước Hàn Thiên hắn đã là tu sĩ kết đan kỳ, luyện thể thuật cũng đạt đến một mức khá cao rồi nhưng các loại thủ đoạn chiến đấu thực thụ vẫn vô cùng ít ỏi.

Thế giới cũ của Hàn Thiên tài liệu khan hiếm, hắn tu luyện lên cao rồi mà mãi vẫn không thể gom đủ tài liệu để chế ra được một món pháp bảo đàng hoàn, các loại tiên thuật thì cũng chỉ tinh thông một vài loại rất sơ cấp như hỏa cầu thuật, thủy liên đạn, kim chung tráo vv… căng bản chẳng có thứ gì đủ để tranh hùng với cao thủ hay là yêu thú cường đại trong thế giới này, tiên pháp cấp cao thì chưa tu luyện được, thần thông thuật của luyện thể đạo cũng chưa đủ tầm để có thể nghĩ đến, suy đi tính lại thì ở mấy giai đoạn đầu tiên này thực lực của Hàn Thiên hắn vẫn là quá yếu, điểm này cần phải được khắc phục ngay nếu hắn muốn tiếp tục sinh tồn trong thế giới mới này.

Hàn Thiên vì chuyện này suy nghĩ mất nữa canh giờ, cuối cùng hắn đã có một giải pháp, nếu tiên thuật cấp cao hắn không thể tu luyện được vậy thì đơn giản chúng đi để bây giờ hắn cũng có thể luyện tập chẳng phải là xong rồi hay sao?, trong những tiên thuật cấp cao mà hắn biết có hai loại tiên pháp cực kỳ lợi hại ở cấp bậc tiên nhân mới có thể sử dụng được, đầu tiên là hộ thân tiên chướng một loại tiên pháp phòng thủ bậc cao, nếu bậc tiên nhân sử dụng liền có thể tạo ra quanh mình một tiên chướng hình cầu để bảo vệ bản thân, độ to nhỏ và thời gian duy trì tùy vào pháp lực của người sử dụng, tiên chướng tạo ra có thể đẩy lùi mọi kẻ địch ra xa khỏi người sử dụng, khiến chúng không thể tiếp cận để ám toán hoặc đánh cận thân với người dùng, mọi loại công kích chỉ cần không quá mạnh so với bản thân người dùng đều sẽ bị chặn hết bên ngoài, nói vậy tức là nếu một tiên nhân tạo ra tiên chướng hộ thân thì để phá được nó tiên nhân khác phải tung ra được công kích mạnh hơn khả năng của người tạo ra tiên chướng một bậc thì mới mong phá hủy được, cái này thì có nhiều cách nhưng chung quy nếu không có pháp bảo lợi hại hoặc tiên thuật cực mạnh và cực biến thái nào đó thì khả năng hộ thân tiên chướng bị tu sĩ đồng cấp phá vỡ là rất khó, thêm nữa hộ thân tiên chướng này có thể ngăn cản độc khí, nước lửa, ám khí vv…,tiên nhân tạo ra tiên chướng liền có thể xuống biển du ngoạn dễ dàng, di chuyển vào những nơi tuyệt địa như dòng sông dung nham nóng cháy cực độ hay đầm lầy toang dịch cực độc mà không hề hấn gì, nó còn có thể bảo vệ đồng bạn bên trong đi cùng, công dụng phi thường, khả năng cực kỳ bá đạo .

Còn một loại tiên thuật cấp cao mà tiên nhân thường dùng để công kích nữa đó chính là thiên đạo ấn, tiên nhân khi đấu pháp thường hay dùng loại công kích này, về cơ bản tiên nhân sẽ vận tiên khí trong người theo một khẩu quyết và phương pháp nhất định, tiên khí được điều động sau đó sẽ theo lộ tuyến và cách thức huyền diệu nào đó tạo thành một quang ấn tại lòng bàn tay của tiên nhân, quang ấn này tùy theo tu vi của người thi triển mà có thể tạo ra uy lực khác nhau, nếu gặp tiên nhân thông thường một thiên đạo ấn đánh ra đơn giản có thể làm núi non tan vỡ đoạn sông liệt địa, gặp người lợi hại hơn, một ấn đánh xuống liền đơn giản có thể hủy diệt một tiểu thế giới như thế giới cũ của Hàn Thiên, uy lực vô biên sức công kích cực kỳ đáng sợ là một thủ đoạn đặc thù của tiên nhân.

Hai tiên pháp này cố nhiên là lợi hại tuy nhiên ở đẳng cấp hiện tại Hàn Thiên không hề đủ cửa tu luyện thậm chí là không dám nghĩ tới, tuy nhiên nếu hắn làm chúng giản đơn đi nhiều lần thì khả dĩ là ngay tại đẳng cấp này hắn cũng có thể tu luyện được, chỉ có điều việc này nói ra thì dễ còn thực hiện được không đó mới là vấn đề mà Hàn Thiên phải đau đầu.

Gác lại việc của hai thuật pháp tiên giai kia Hàn Thiên bắt đầu nghĩ đến việc xử lý thi thể Độc giác xà, con rắn này tuy nhìn qua không lớn nhưng lại nặng vô cùng, với sức lực hiện tại Hàn Thiên hoàn toàn không có khả năng đem cả cái xác của Độc giác xà này về được, với cả thịt độc giác xà đã bị nhiễm độc từ thạch giáo của hắn rồi có đem về cũng chẳng dùng được, bộ da của con rắn này lại quá dày chắc không thể lấy ra, nghĩ đi nghĩ lại thì Hàn Thiên hắn chỉ có thể đem được cái đầu của Độc giác xà này về mà thôi, sau khi đã có chủ ý Hàn Thiên liền rút thạch giáo trong miệng độc giác xà ra bẻ đi phần dưới chỉ chừa phần đầu giáo để dùng như một con dao.

Tuy Độc giác xà đã chết nhưng da thịt nó vô cùng chắc chắn, Hàn Thiên loay hoay gần ba khắc mới tách được đầu rắn ra khỏi thân. Nhìn trời thì chắc cũng đã giữa trưa hắn truy đuổi theo Độc giác xà không ngờ đã đi một đoạn đường rất xa rồi, một hồi tìm đường về đã mất của Hàn Thiên gần hai canh giờ, lúc về hắn còn tranh thủ ghé suối tắm rửa sạch sẽ và bắt được thêm vài con cá để nấu bữa trưa.

Hàn Thiên vừa về đến trại đã thấy tiểu y sư đang thấp thỏm lo lắng chờ hắn ở đó, thật không ngờ mới gặp ít lâu thôi mà cô ấy lại để ý đến hắn nhiều như vậy, có lẽ là Hàn Thiên hắn đã cứu cô hai lần nên cô liền cảm kích hắn, lo lắng hắn bị gì cũng là chuyện dễ hiểu, thấy Hàn Thiên về đến nơi cô gái nọ như trút được gánh nặng, nếu Hàn Thiên vì cô mà có chuyện gì khẳng định nội tâm cô từ nay về sau sẽ bị dằng vặc không ít.

Hàn Thiên chưa đến ngỏ tiểu y sư đã nhanh chóng lê cái chân vẫn đang bị thương tập tễnh đi tới, nhìn qua còn thảm hơn Hàn Thiên vài phần, vừa đến nơi cô đã ra dấu hỏi Hàn Thiên có bị làm sao không?, Hàn Thiên chỉ vào ngực nói có bị thương đôi chút nhưng vẫn không có việc gì, thế nhưng tiểu y sư nọ vẫn lo sốt vó lên cứ muốn kiểm tra lại cho hắn mới an tâm, Hàn Thiên đành bỏ mặt để cô ấy xem qua một lượt, lần này hắn bị thương quả thật không nhẹ, nãy giờ hắn tỏ ra không bị gì chẳng qua chỉ là làm ra vẻ thôi, để một y sư như cô gái này xem qua vết thương hẳn là tốt hơn để nó tự lành nhiều lắm.

Nghĩ đoạn Hàn Thiên liền bảo cô gái theo hắn vào lều cỏ rồi hắn sẽ để cô xem qua vết thương sau, tiểu y sư lúc này mới chú ý đến đầu của Độc giác xà sau lưng Hàn Thiên, điều này làm cô chấn kinh không ít, phải biết độc giác xà này là yêu thú cấp một, trong thế giới của cô chỉ có võ giả hay kỵ sĩ, ma pháp sư hơi lợi hại một chút mới có thể đánh bại được, bản thân cô chính là võ giả bất quá cũng chỉ mới ở cấp bậc võ đồ trung tầng mà Độc giác xà này rõ ràng chỉ có võ giả cao hơn cô một bậc là võ sĩ mới có thể đánh bại được, vì vậy tiểu y sư hoàn toàn ý thức được thiếu niên đang đi trước cô có bao nhiêu lợi hại, hắn mới từng này tuổi thực lực đã cao hơn những thiếu niên mười mấy tuổi như cô nhiều, hắn ở một mình vì sao có thể lợi hại đến như vậy?, xung quanh hắn dường như có một đám mây bí ẩn đang bao trùm làm cô nhìn mãi mà không thấu được.

Nghĩ ngợi một hồi thấy Hàn Thiên đã ngồi trong lều cỏ từ bao giờ lúc này đang nhìn mình với ánh mắt quái lạ, bất chợt tiểu y sư mới tĩnh ra vội vào trong lều xem vết thương cho hắn, để tiểu y sư đỡ ngượng Hàn Thiên đã tự động cởi áo ngoài ra trước, tuy nhiên đối diện với thân thể thiếu niên có chút cường tráng chắc chắn kia, một người đã từng xem bệnh cho nhiều người đàn ông như tiểu y sư không hiểu sao lại có chút bối rối, phải mất mấy giây sau cô mới lấy lại được bình tĩnh ngồi xuống xem vết thương cho Hàn Thiên, tiểu y sư xem xét sơ qua chỗ vết thương, rõ ràng là đã bị nội thương hình như còn gãy mất hai cái xương sường bên trong rồi, thế nhưng điều làm cô bất ngờ là nơi đó không hề bầm lên cũng không sưng to như thông thường, lúc đầu cô còn tưởng là chỉ bị chấn thương ngoài một chút không ngờ ấn vào mới biết đã bị gãy xương bên trong rồi, điều này làm cô càng bất ngờ là Hàn Thiên bị thương nặng như vậy lại điềm nhiên như chẳng có gì xảy ra, lúc cô lỡ tay ấn vào vết thương hắn cũng chỉ hơi nhăn mặt một cái, sức chịu đựng lớn đến như vậy lần đầu tiên trong cuộc đời y sư cô mới gặp qua.

Sau khi xem vết thương của Hàn Thiên xong tiểu y sư liền lục lại trong giỏ thuốc mà cô hái lúc sáng, lấy ra vài cây thuốc kỳ lạ sau đó đem trộn theo tỷ lệ rồi giã nhuyễn đắp lên vết thương của Hàn Thiên và băng lại, sau đó cô dặn Hàn Thiên thời gian tới không được cử động mạnh để tránh làm vết thương lâu lành, đâu đó xong xuôi cô nhìn đến cái Đầu của Độc giác Xà nọ, thấy Hàn Thiên dường như chưa biết xử lý nó như thế nào, tiểu y sư liền ra dấu hỏi hắn cho phép cô động thủ đôi chút lên cái đầu này.

Đối với Hàn Thiên thì cái đầu này bất quá chỉ là vật trang trí thôi, hắn thấy nó có đính cái sừng nhọn của độc giác xà nên định đem về xem có dùng làm gì được hay không?, nếu không thì chỉ treo lên vách làm vật kỷ niệm, nếu lúc này tiểu y sư có hứng thú với nó thì Hắn cũng không ngại để cô động tay động chân một chút, biết đâu cô ta kiến thức uyên bác có thể tìm ra thứ gì có giá trị từ cái đầu này cũng nên.

Tiểu y sư tìm một con dao đá đến loay hoay một hồi cô liền moi trong đầu của Độc giác xà nọ ra được một viên đá kỳ lạ, nhìn qua viên đá ấy có màu trắng ngọc, to cỡ quả trứng gà, hình thù nó khá khác thường, tuy bất quy tắc nhưng lại có những mặt phẵng nhỏ như bảo thạch đã được mài dũa qua, nhìn sơ một lượt có vẻ như đây là nội đan của con yêu thú này, Hàn Thiên cũng từng nghe qua về loại nội đan này trong kinh thư của đạo gia, thậm chí là trong quá trình tu luyện của hắn còn có một giai đoạn gọi là Kết Đan Kỳ, giai đoạn trên trong cơ thể tu giả sẽ sinh ra nội đan có lẽ cũng giống với trường hợp này của yêu thú.

dường như viên nội đan này là kết tinh sinh mệnh của yêu thú Độc giác Xà nọ, tuy lúc này linh khí bên trong của nó đã bị hao hết nhưng không vì vậy mà nó mất đi giá trị, có lẽ đối với y sư thì thứ này chính là một vị thuốc tốt dùng để chế dược hay chữa bệnh đều rất hữu dụng, hoặc giả nó có thể còn những giá trị khác càng hữu dụng hơn chỉ là Hàn Thiên chưa biết mà thôi, nhìn vẻ mặt hớn hở của tiểu y sư Hàn Thiên liền biết cô ta thích viên nội đan kia đến đâu, đối với một kẻ nửa mùa như hắn thì có giữ viên nội đan kia cũng không biết dùng làm gì thôi thì tặng luôn nó cho tiểu y sư nọ, có lẽ nó trong tay cô ấy sẽ có hữu dụng to lớn hơn.

Nghĩ rồi Hàn Thiên liền ra dấu muốn tặng nó cho tiểu y sư, cô thấy vậy liền cuống quýt từ chối, còn ra dấu nào là vật này rất quý cô không dám nhận rồi còn cuống quýt lên ý bảo Hàn Thiên không biết giá trị của nó tuyệt đối không thể tặng bừa cho cô, cô không muốn chiếm tiện nghi của hắn vv..

Nhìn cô ta cuốn quýt một hồi Hàn Thiên cũng mệt, nói tặng thì chính là tặng còn tính toán được mất làm gì?, huống hồ hắn cũng chẳng biết dùng có giữ cũng chẳng làm được chi vậy nên hắn xua tay bảo tiểu y sư cứ nhận lấy nếu không hắn đem vứt thì cũng thế, biểu đạt ý nghĩ xong Hàn Thiên cũng không đợi cô làm thêm gì khác liền chỉ tay ra chỗ hắn để mấy con cá vừa bắt được ý bảo cô tự làm gì đó để ăn tạm, hắn đang bị thương cần tĩnh dưỡng một chút, xong xuôi Hàn Thiên nằm ra ghế tựa rồi ngủ luôn để lại tiểu y sư đang không biết làm thế nào đứng một mình ở đấy .

Lát sau tiểu kim long chẳng biết từ đâu mò về, đã tới giờ cơm trưa nên nó trở về kiếm ăn, không ngờ vừa về đến đã thấy Hàn Thiên không làm cơm như mọi ngày mà đang lười biếng nằm ngủ phía kia, quá tức giận râu rồng liền vễnh ngược lên, rồng đói tuyệt không dễ chịu nữa đâu!, nó hung hăn lao tới xô người vào cái ghế mà Hàn Thiên đan nằm, Hàn Thiên đang ngủ bất ngờ bị rơi xuống đất, vết thương bị động làm Hàn Thiên hắn đau điếng rồi la lên oai oái, nhìn qua một lượt hắn liền phát hiện ra kẻ thủ ác, kế đến hắn liền không do dự nắm ngay đầu rồng lại hai tay chẳng ngừng cho con rồng xấc xược kia giãn gân cốt theo nghĩa đen một trận, tiểu kim long bị hai tay Hàn Thiên kéo dãn không thương tiếc cũng la ó om xòm, cái đuôi dài càng không nhịn được quất vào mặt Hàn Thiên mấy nhát làm hắn càng tức điên lên ra tay càng nặng, hai bên đang đánh nhau thì bất ngờ dừng lại vì mùi thức ăn thơm phức đang xộc vào mũi.

Tiểu kim long là kẻ không quan tâm chiến đấu tiếp trước, nó bắt đầu lần theo mùi thức ăn, Hàn Thiên cũng bị thu hút bởi mùi thơm này, phải biết là hắn ở đây thứ thiếu nhất chính là gia vị, đến đây ít lâu hắn chỉ có thể tìm được vài loại cơ bản để dùng như muối từ trong lòng núi, mật ong để lấy vị ngọt, một số loại quả có vị chua cay, nhưng mà như vậy thì vẫn chưa thể nấu được những món ăn tuyệt hảo nhất được, món ăn ngon đòi hỏi phải có nhiều loại gia vị đặc biệt hơn nữa ví như rau thơm, hồ tiêu hạt hương liệu các loại, nước tương hay xì dầu cũng quan trọng không kém, thậm chí là một số loại thuốc cũng có thể dùng để tạo mùi vị nữa, khi xưa Hàn Thiên từng chu du nhiều nơi thậm chí là cả phương tây xa xôi cũng có ghé qua rồi, kiến thức về ẩm thực của hắn có thể nói là trác tuyệt, các loại gia vị và hương liệu mà hắn biết không có hàng ngàn thì cũng có mấy trăm, đến thế giới này tất cả mọi thứ hầu như đều đã mất hết phải học lại từ đầu, mà nhiều thứ phải tốn rất nhiều thời gian thì mới có thể tìm hiểu được, mặt gia vị nấu ăn này cũng chính là một trong số những thứ mà Hàn Thiên muốn tìm hiểu, cuộc đời hắn có ba sở thích lần lượt là tu chân, thức ăn ngon và rượu ngon tu chân thì ngày nào hắn cũng làm rựu ngon thì hiện tại không có khả năng ủ được nên hắn đành chịu, còn lại thức ăn ngon chính là thứ hắn khả dĩ có thể đáp ứng cho bản thân, chỉ tiếc một nỗi ở thế giới này gia vị khó tìm, rất nhiều món hắn muốn ăn lại một lần cũng không thể làm được, hôm nay ngửi được mùi thơm này rõ ràng là đã được hợp thành từ rất nhiều loại gia vị đặc biệt mà tạo nên, ngửi vào rồi chỉ muốn nếm thử ngay một lần mà thôi, những ngày qua thức ăn mà Hàn Thiên hắn ăn vào cho dù ngon thế nào thì cũng chỉ tính là thức ăn của người rừng, căn bản không thể xứng với hai từ ẩm thực được, hiện tại hắn đã biết nhất định là tiểu y sư đang nấu đồ ăn rồi, cô ta là y sư kiến thức rất uyên bác lần này Hàn Thiên hắn phải moi cho bằng sạch kiến thức về hương liệu và gia vị của cô ta, có như vậy mới không bỏ công hắn cứu cô ta hai lần.

Bình Luận (0)
Comment