Ngót ba ngày trời Hàn Thiên không hề rời khỏi khu vực quanh thác long biên,kể từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy ngọn thác này,hắn dường như đã cảm nhận được một luồn ý tưởng lớn nào đó đang dần hiện hữu trong đầu hắn,ban đầu chỉ là một loại cảm giác sau đó là sự ý thức rất rõ ràng về những điều mà hắn sẽ tìm ra được khi quan sát ngọn thác này.
Hàn Thiên hắn muốn tạo ra một chiêu thức có thể đánh xa với sức xuyên thấu lớn và không cần tốn quá nhiều linh lực để thực hiện,lúc trước hắn đã thử qua rất nhiều cách nhưng không có triễn vọng,nhưng khi thấy sức mạnh của con thác long biên này Hàn Thiên hắn dường như đã nhận được một sự gợi ý vô cùng to lớn.
Người xưa vốn đã có câu nước chảy thì đá mòn,mà ở ngay tại chân thác long biên này suốt mấy ngàn mấy vạn năm nay nước không ngừng xối vào vách đá,ngay cả đá núi dù cứng đến đâu cũng bị dòng nước bình thường nhìn rất ôn hòa kia xuyên thủng,nước từ ngọn thác không ngừng xuyên phá ,suốt nhiều năm trời nền đá phía dưới chân thác liền bị khuấy thành một cái hồ nước sâu đến gần ba trượng,ngay cả một thứ ôn hòa như nước cũng có thể tạo ra lực sát thương lớn đến thế,thì nếu Hàn Thiên hắn biết sữ dụng linh lực một cách hợp lý hắn cũng có thể tạo ra một chiêu thức có tính chất tương tự.
Hàn Thiên ở tại chân thác long biên suốt ba ngày,hắn đã dựng một cái trại nhỏ ở tại gốc cây mà mấy ngày trước hắn và bằng hữu đến dạo chơi,ban ngày ngoài tắm rửa vệ sinh và tìm thực phẩm thì Hàn Thiên hắn đều dùng để nhìn ngắm thác nước,và tu luyện thể đạo.
Luyện thể đạo của Hàn Thiên sau khi đến tiểu cảnh giới thứ ba cường cốt kỳ thì cách tu luyện cũng bắt đầu có sự thay đổi,nếu ở tiểu cảnh giới thứ nhất hắn phải tăng cường vận động đến mức cực hạn để tăng tính dẻo dai và bền bĩ của cơ nhục,còn ở cố mạch tiểu cảnh giới thì tăng cường luyện võ kỹ để nâng cao tố chất của kinh mạch ,thì ở cảnh giới cường cốt này hắn phải tăng cường khả năng chịu xung lực và chịu tổn thương để cường hóa xương cốt.
Để làm được điều này Hàn Thiên chẳng còn cách nào khác ngoài việc tự ngược đãi bản thân,xương cốt của con người vốn là thứ cứng chắc nhất trên thân thể,cơ nhục ở ngoài cùng dễ tổn thương nhất,rồi đến kinh mạch ở trong cơ nhục,cuối cùng cứng chắc nhất chính là xương cốt,xương cốt đóng vai trò như một cái lõi của một công trình chèo chống tất cả những tác động từ bên ngoài để bảo vệ phần quan trọng nhất của cơ thể đó là nội tạng.
Do xương cốt quá cứng chắc cho nên muốn tu luyện chúng thì không thể dùng những cách nhẹ nhàng thông thường,mà nhất quyết phải dùng đến những kích thích mạnh hơn từ bên ngoài,đạo của luyện thể phá rồi lại xây,cường thân làm cơ nhục mệt mỏi rã rời rồi lại tiếp thêm sinh lực cho chúng bằng linh khí,cố mạch làm kinh mạch chạm đến giới hạn rồi tẩm bổ lại bằng linh lực,cường cốt thì khiến cho bản thân phải chịu vô vàn tác động dẫn đến toàn thân xương cốt nhức mỏi rã rời,sau đó lại dùng linh lực bồi dưỡng.
giống như một võ sư luyện quyền ngày ngày luyện tập với cây gỗ cứng chắc,sau này lại chuyển thành luyện với đá tảng rồi trụ sắt người đồng,cho đến khi xương cốt toàn thân cứng chắc đến mức có thể đánh gãy thân cây gỗ,đánh vỡ được đá núi,đánh cong được kim loại thì coi như luyện cốt đã có chút thành tựu.
Người luyện thể cấp cao như Hàn Thiên thì cường độ luyện tập còn phải cao hơn phàm nhân gấp bội lần,phàm nhân luyện suốt mười năm thì cũng chỉ bằng luyện thể giả luyện tập một tuần,bởi vì đối tượng mà luyện thể giả chọn để luyện tập không phải là ván gỗ đá cuội hay đồng nát sắt vụn thông thường,luyện thể đạo chân chính dùng sức mạnh của thiên nhiên để mà tập luyện.
Hàn Thiên đến thác long biên này ngoài để tìm ra cách tạo được đấu pháp mới,thì hắn còn đến để luyện thể nữa,ngắm nhìn thôi không đủ hắn còn tự thân cảm nhận sức mạnh của ngọn thác bằng cách đóng vai trò như hòn đá dưới chân thác để luồn nước xối xả đánh lên người,Hàn Thiên bây giờ đã không còn là tên nhóc ngày xưa mới bước chân vào võ đạo nữa,thác long biên hung mãnh cách mấy cũng không thể khuất phục được hắn,những lúc nhàn rỗi hắn sẽ ngồi dưới ngọn thác suốt hàng canh giờ để tu luyện bản thân cùng tĩnh tâm suy nghĩ ra cách thức để hoàn thiện đấu pháp mới.
Cách Hàn Thiên tu luyện khiến những đồng bạn đến thăm hắn cũng phải rùng mình trợn mắt,đến hiện tại họ mới minh bạch vì sao Hàn Thiên nhỏ tuổi hơn họ nhưng lại có thực lực khiến họ phải ngước nhìn,đơn giản bởi vì hắn luôn tu luyện theo những cách thức chẳng khác gì tự ngược đãi bản thân cả,dù ngồi dưới thác cả một hai canh giờ,đến mức lưng cũng bị dòng nước đánh cho bầm tím hết cả lên nhưng Hàn Thiên hắn vẫn chẳng nhăn mặt lấy một cái,vẫn chẳng than thở lấy nửa lời,còn bọn họ thì sao? đến một khắc thời gian ở dưới chân thác cũng không chịu nổi,nếu quả thực họ muốn đuổi kịp Hàn Thiên thì cố gắng thôi chưa đủ,họ có cố gắng đến mấy cũng chẳng thể xo được với Hàn Thiên hiện tại,nếu thực sự có cách nào đó để vượt qua Hàn Thiên đấy chỉ có thể là kỳ ngộ,nếu không đạt được kỳ ngộ cực lớn thậm chí là kỳ ngộ kinh nhân thì chuyện vượt qua được Hàn Thiên đối với đám người Liễu Duệ gần như chính là chuyện bất khả.
Hàn Thiên tĩnh tu ba ngày trong lòng cũng có thêm rất nhiều đốn ngộ,hắn đã cảm nhận được bản thân sắp thành công tìm ra cách hoàn thiện đấu pháp mới.
theo như lời mà đồng bạn của hắn mới thông báo thì tuyền cơ chu hiện tại đã sửa xong ,sáng mai là cả đoàn có thể tiếp tục lên đường,đêm nay có vẻ là đêm cuối cùng của Hàn Thiên hắn tại thác long biên này,trong đêm nay hắn sẽ dùng hết những lĩnh ngộ mà hắn có được trong suốt ba ngày qua để thử tạo ra một bộ đấu pháp mới,nếu hắn thành công chuyến đi đến Lý Khố đại học viện lần này sẽ càng thêm đảm bảo.
*Hừng đông vừa sáng từ dưới núi đã có một toán người đi lên,từ phía xa đã có thể thấy đám người này rõ ràng là những bằng hữu của Hàn Thiên,có lẽ họ đến đây để đón hắn,nhìn qua thì có vẻ như tất cả đều có mặt đủ,chẳng hiểu vì sao mà hôm qua Hàn Thiên đã nói rất rõ ràng với họ là,chỉ cần tàu khởi hành hắn sẽ về,thế nhưng hôm nay trời còn chưa sáng hẵn,thời gian cách lúc tàu khởi hành còn đến hơn một canh giờ,mà cả đám bọn họ đã kéo lên đây tìm Hàn Thiên hắn rồi.
Lúc này trên núi còn khá nhiều sương mù,nhất là gần chổ thác nước ,nơi đó sương dày đến nổi người thường khó nhìn xa hơn ba trượng,đám bằng hữu của Hàn Thiên đi đến lều của hắn tìm kiếm lại thấy hắn đã chẳng còn bên trong,tình cờ Bối Nhi lại phát hiện được có người ở giữa hồ nước dưới chân thác,thế là cả bọn lại kéo nhau đến đó,thời gian vừa khéo để cả đám thấy được một màn trình diễn cực kỳ ấn tượng.
Chỉ thấy Hàn Thiên ngự thủy đứng giữa hồ, phong thái ung dung nhàn nhã trông cực kỳ xuất trần,hôm nay hắn mặt một bộ trường bào màu xám trắng,chân đi đạp vân ngoa,ngang hông đeo một cái đai ngọc phỉ thúy rộng khoảng hai thốn,kế đó còn treo lũng lẳng một bầu rượu nhỏ,mái tóc dài của hắn được cột đơn giản bằng một sợi dây thừng nhỏ, tóc mái phía trước lại dường như đã che mất một phần ánh mắt khiến người ta không biết hắn đang có biểu hiện thế nào,lúc này hai cổ tay áo của hắn đã được xắn lên đến bắp tay ,trong hồ rõ ràng không có gió nhưng y phục và tóc của hắn lúc nào cũng bay phấp phới,trên người Hàn Thiên hiện tại rõ ràng không hề phát ra dao động lực lượng quá mạnh mẽ nhưng mọi người lại cứ có cảm giác là hắn đang chuẩn bị dùng một võ kỹ nào đó.
Đám bằng hữu của Hàn Thiên đều ngưng thần quan sát,chẳng ai biết hắn đang làm gì,nhưng tất cả đều rất rõ ràng thời khắc này dường như rất quan trọng đối với Hàn Thiên nếu bây giờ họ gây phiền nhiễu thì rất có thể sẽ ảnh hưởng đến chuyện tu luyện của hắn,vậy nên tất cả đều một mực lặng yên chờ xem Hàn Thiên hắn định làm gì.
Hàn Thiên dường như cũng đã phát hiện ra đám bằng hữu kia của hắn,thân hình hắn chợt động từng bước từng bước trông cực kỳ phiêu hốt lướt nhanh trên mặt hồ,tiếp sau đó động tác của hắn lại như đang đánh ra một loại kiếm pháp nào đó,mặt dù trong tay hắn không có kiếm nhưng động tác linh hoạt uyển chuyển như thế,cộng thêm các hình thái đặc thù khi sữ dụng kiếm thuật lại không lẫn đi đâu được.
Rất rõ ràng Hàn Thiên đang múa một bộ kiếm pháp,mà cái bộ kiếm pháp này cho dù phàm nhân chỉ thấy hình nhưng không hiểu ý thì cũng có thể dùng được,động tác khi uyển chuyển như nước trong suối,khi nhanh chóng ào ạt tựa thác lũ,nhưng chung quy lại vẫn nằm trong một nguyên tắc một khuôn khổ,cái bộ kiếm pháp này dường như ẩn chứa kiếm ý cho một võ kỹ nào đấy,đám bằng hữu của Hàn Thiên thấy hắn xử ra kiếm chiêu nhưng lại chẳng phải là chiêu thức gì rõ ràng,kiếm đánh ra cũng chẳng mang hình dáng hay thế thức có khả năng khắc địch thì cũng lấy làm kỳ quái.
Một lát sau dường như đã xác định được thời khắc mấu chốt,Hàn Thiên liền cười lớn nói.
-các huynh muội mời xem võ kỹ mới mà ta sáng tạo nhé,khẳng định là mọi người sẽ rất ấn tượng đấy.
Nói đoạn hắn lại dần chuyển tư thế,không còn là những kiếm chiêu uyển chuyển nữa mà là một sự yên tĩnh đến kỳ lạ,Hàn Thiên đứng bất động ở giữa hồ hai tay thả lỏng nhẹ bên hông,lúc này từ trên người hắn không có những luồn uy áp đáng sợ,cũng không có những thủ ấn hay hành động gì khiến người khác phải cảm thấy được sự nguy hiểm,nhưng ngay khi hắn vừa động thân thì một khí tức sắc bén và nguy hiểm liền thoáng hiện lên trong tâm khảm của tất cả mọi người.
Một tiếng rít khẽ vang lên,sau đó là một tiếng nổ nhỏ,tất cả mọi người ở tại chổ này đều bị thu hút bằng một sự kiện kỳ lạ vừa mới xảy ra,chỉ thấy ở phía bên trái cách đám người Liễu Duệ khoảng hai trượng,một hòn đá lớn cao cỡ đầu người đã bị thứ gì đó đánh vỡ làm vài mảnh.
Quan sát Hàn Thiên thì chỉ thấy hắn chẳng biết từ khi nào đã xuất thủ hướng ngón trỏ bên tay phải của mình về hướng của hòn đá,có lẽ vừa rồi Hàn Thiên đã tung một chiêu thức để phá hủy hòn đá nọ,chỉ là chuyện đó diễn ra quá nhanh khiến mọi người ở đây không nhìn kịp mà thôi.
Hồng Yến Linh chính là người có lòng hiếu kỳ lớn nhất,nàng ta đã nhanh chóng chạy đến chổ hòn đá xem chuyện gì đã xảy ra,sau khi nàng ta di chuyển những người khác cũng đã nhanh chóng đi theo vì tất cả đều muốn biết tình trạng của hòn đá nọ.
Sau khi đến nơi tất cả đều phải ngỡ ngàng,bởi vì hòn đá nọ bị gãy ngang một đoạn trông cực kỳ bằng phẳng,vết gãy hệt như tình trạng của một hòn đá bị người thợ đá dùng đục đóng vào dẫn đến bị vỡ làm đôi theo chổ chiếc đục khoang vào vậy,chỉ khác một chổ đó là hòn đá này chỉ còn mỗi phần dưới là nguyên vẹn,phần trên đã bị đánh vỡ thành ba bốn mảnh và đang rơi vãi dưới đất,điều đặc biệt nhất trên hòn đá có vẻ như chính là vết hằn dài cực kỳ nhẵn nhụi ở trên mặt phẳng nơi hòn đá bị chấn vỡ,vết hằn đó hệt như là vết tích của một mũi khoang vậy,nó xuyên suốt từ mặt trước đến mặt sau của hòn đá,có vẻ như vừa rồi đã có thứ gì đó đi xuyên qua đây,sức xuyên thấu của nó đã khiến phần trên của hòn đá bị vỡ mất ,còn phần dưới do tiếp xúc với mặt đất và truyền được xung lực xuống dưới đó nên vẫn chưa bị đánh vỡ.
Đám người Liễu Duệ hướng ánh mắt mong chờ về phía Hàn Thiên mong hắn cho họ một lời giải thích,Hàn Thiên cũng chẳng dấu diếm vừa cười khẩy vừa nói.
-đây là chiêu thức đầu tiên trong bộ võ kỹ mới mà ta mới nghĩ ra,do ta ngộ ra nó nhờ nhìn ngắm thác nước này nên ta đặc tên cho nó là Thủy Liêm tứ kiếm,vừa rồi ta đã cho mọi người chiêm ngưỡng uy lực của kiếm đầu tiên, “nhất tuyến xuyên vân”.
-tiếp theo sẽ là chiêu thứ hai “song giao tập sát”
Vừa dứt lời hai tay của Hàn Thiên đã nhanh chóng xuất chỉ,lần này do hắn cố ý xuất chiêu chậm hơn để đám Liễu Duệ nhìn được rõ vậy nên hành động mà Hàn Thiên vừa làm đám Liễu Duệ đều không bỏ sót một cảnh nào.
Chỉ thấy song chỉ của Hàn Thiên vừa điểm hai luồn kiếm khí từ hai ngón trỏ trên tay hắn đã nhanh chóng được phóng ra,giao điểm của chúng tụ lại ngay trên một tảng đá khác gần đó lần này thì tảng đá đó đả không còn may mắn như tảng đá lần trước nữa,trực tiếp bị đánh vỡ ra làm bốn,kiếm thứ hai trong thủy liêm tứ kiếm này chỉ cần dùng một lần liền có thể đơn giản hạ mất hai địch nhân,hoặc nếu đánh lên cùng một người thì liền coi như gấp đôi uy lực so với kiếm thứ nhất,do có nhiều hơn hai cái tác dụng vậy nên vẫn được coi là cao minh hơn kiếm thứ nhất một chút.
Hàn Thiên nhìn biểu hiện của đám Liễu Duệ thì trên mặt cũng thoáng nét tự hào bất quá hắn vẫn bình tĩnh nói.
-đây là do ta mới luyện tập những chiêu thức này trong một thời gian ngắn nên uy lực vẫn còn rất hạn chế,nếu thực sự luyện đến mức thành thục một luồn kiếm khí đánh ra liền có thể đơn giản xuyên qua đá núi mà không làm chúng trực tiếp bị vỡ.
-được rồi ta cho mọi người xem kiếm thứ ba “vạn đạo phi vũ”
Vừa dứt lời hai tay Hàn Thiên đã nhanh chóng bắt chéo trước ngực sau đó liền khẽ huơ sang hai bên,động tác uyển chuyển hoa mỹ hệt như đang múa,lúc nhìn thì có vẻ rất chậm nhưng thực tế lại nhanh vô cùng bất giác còn khiến người ta sinh ra ảo giác như Hàn Thiên đang có sáu cánh tay vậy.
Khu vực quanh thác nước bất giác liền dấy lên trăm đạo phong sát,Hồng Yến Linh và đám bằng hữu của Hàn Thiên chỉ thấy xung quanh họ hệt như đang có một dòng thác lũ cuốn qua vậy ,mà thứ tạo nên dòng thác đó chính là từng luồn kiếm khí cực kỳ lăng lệ.
Tình huống qua đi đám Hồng Yến Linh nhìn lại phía sau lưng mình thì liền thấy một cảnh tượng trông cực kỳ tráng lệ,hàng trăm chiếc lá bị gió cuốn rơi từ cái cây nơi Hàn Thiên đặt lều trại kia,trên thân mỗi chiếc lá ấy đều đã xuất hiện một cái lỗ nhỏ,vừa rồi rất rõ ràng là Hàn Thiên đã tung ra vô số luồn kiếm khí từ các đầu ngón tay của hắn,dưới một làn kiếm khí dày đến như thế thật khó để nghĩ được cách khiến bản thân khỏi bị đánh trúng,tuy nhìn uy lực của mỗi luồn kiếm khí lại không được mạnh như hai kiếm đầu tiên,nhưng số lượng bù uy lực dưới làn mưa kiếm khí này cho dù đối thủ có mọc cánh cũng khó thoát,còn như đem vào trong quần chiến thì càng khỏi phải nói,hai kiếm đầu tiên hiệu quả không thể xo xánh được.
Lúc tất cả mọi người còn chưa hết bàng hoàn trước uy lực của kiếm thứ ba kia thì Hàn Thiên đã nói tiếp.
-một kiếm cuối cùng này chính là thứ có uy lực lớn nhất trong cả thảy tứ kiếm,chiêu thức này ngay cả ta cũng chưa hoàn toàn nắm bắt được vậy nên mong mọi người lùi ra xa một chút để tránh bị ngộ hại.
Đám Hồng Yến Linh và Liễu Duệ liền nhanh chóng thoái lui về phía sau,khi Hàn Thiên cảm thấy đã đủ xa hắn liền lớn tiếng nói.
-mời mọi người xem một kiếm mà ta tâm đắc nhất,Thủy Liêm Tứ kiếm “Thiên Địa Phân Khai”
Hàn Thiên vừa dứt lời một luồn kiếm khí cực kỳ ngưng thực đã cuồn cuộn phát ra từ tay phải của hắn,toàn bộ luồn kiếm khí đều được được tạo thành từ linh lực, kiếm mang dài gần một trượng trông vô cùng lăng lệ,trên mặt Hàn Thiên thoáng hiện hung quang,tay phải vừa phẩy ngang một cái luồn kiếm khí cực kỳ hùng mạnh từ tay hắn đã xuyên qua không gian với một tốc độ nhanh không tưởng.
một tiếng ầm lớn vang lên,thác long biên hùng vĩ với bề rộng gần ba trượng đã bị cắt ngang trong khoảnh khắc,uy lực của luồn kiếm khí cực kỳ ngưng thực ấy còn xuyên qua cả dòng nước và đánh thẳng lên vách đá phía sau thác khiến nơi đó bị vạch lên một vết cắt lớn rộng độ nửa bàn tay sâu hơn hai lóng tay,uy lực tuyệt luân của một kiếm này khiến người xem có một cảm nhận vô hình là dường như nó có thể cắt đôi vạn vật thật vậy.
trong lúc đám Hồng Yến Linh vẫn còn đứng trơ người ra đấy vì chứng kiến uy lực của kiếm cuối cùng vừa rồi thì Hàn Thiên đã thu thế rồi nhảy đến trước mặt họ từ lúc nào,hiện tại trời cũng vừa sáng,Hàn Thiên ung dung bước đến trước mặt đám Hồng Yến Linh dưới ánh mặt trời vàng đượm khiến cho bọn họ thoáng có cảm giác trước mặt mình là một cao nhân ẩn thế vô cùng phi phàm vừa xuống núi ,phong thái cùng những kiếm chiêu vừa rồi quá ấn tượng,ấn tượng đến mức có lẽ nhiều năm sau này họ cũng chẳng thể quên được.
thấy mọi người quan sát mình như đang quan sát một người khác,Hàn Thiên không khỏi cười mỉm nói.
-không phải mọi người nói hôm nay sẽ khởi hành sao?,nào chúng ta cùng nhau xuống núi thôi?..