Hàn Thiên Ký

Chương 94 - Lời Hẹn Ước.

Sau khi Hàn Thiên thay mặt Hồng Yến Linh tạ lỗi với nữ nhân áo tím trong lúc nàng ta còn chưa kịp tỏ ý tứ gì thì Hồng Yến Linh đã sẵn giọng nói.

-ai cần ngươi xin lỗi giúp ta chứ?,ta vẫn chưa dùng hết sức đâu một cái ma pháp khống chế thôi còn chưa thể làm khó được ta.

Thấy Hồng Yến Linh đột nhiên lại giở thói ương bướng Hàn Thiên không khỏi cười khổ,hắn liên tục ra dấu bảo nàng nên im lặng, còn miệng thì nói khẽ.

-cô lại nổi điên cái gì vậy?, rõ ràng là cô gây chuyện sinh sự trước, người ta không tính toán thì thôi sao bây giờ còn hơn thua ngược lại với người ta nữa, cô thật là làm ta khó xử quá.

Hồng Yến Linh bị quở trách bất giác liền nổi đóa lên nói.

-này rốt cuộc là ngươi đang bênh vực ai đấy?, ta chỉ là muốn xem mặt của cô ta một chút thôi mà, ngươi có cần phải coi trọng chuyện này đến vậy không?.

Hàn Thiên ngại ngùng nhìn nữ nhân áo tím nọ giọng cảm khái nói.

-mong cô nương niệm tình lượng thứ,bằng hữu này của ta ở nhà ngông nghênh quen rồi, hôm nay mới bước ra nửa tấc đường đã lại trở chứng không biết trời cao đất dày, bây giờ ta sẽ đưa nàng ta đi ngay nhất định không làm phiền đến cô nữa.

Thấy hai người bọn Hồng Yến Linh người lỗ mảng người lễ nghĩa như vậy nữ nhân áo tím không khỏi tức hứng mà cười khẽ một cái, tuy Hàn Thiên không thấy biểu hiện của nàng ta nhưng nghe tiếng cười khúc khích đầy vui vẻ như thế thì hẵn là nàng ta cũng không có giận Hồng Yến Linh.

Đang lúc Hàn Thiên định quay người dẫn Hồng Yến Linh rời khỏi thì nữ nhân áo tím kia lại bất chợt lên tiếng.

-bằng hữu này của ngươi hẵn là không thật sự gây chuyện với ta chỉ vì nàng lỗ mảng thôi đâu, ta thấy chuyện này hẵn là vì ngươi đấy.

Nói đoạn nàng ta lại cười khúc khích dường như khoái chí lắm, Hàn Thiên thì trên mặt thoáng sửng sốt sau đó lại như chợt hiểu ra nói.

-chuyện đó thì chắc là cô nói đúng bất quá sự tình của chúng ta khá phức tạp cô không hiểu hết được đâu, dù sao thì ta cũng rất tiếc vì chuyện của cô một lời xin lỗi không đủ, nếu sau này có duyên gặp lại ta sẽ khuyên bằng hữu này của ta đích thân đến tạ tội với cô.

Hồng Yến Linh vừa im hơi lặng tiếng lúc này lại nghe được câu khiến bản thân tức tối, ngay lập tức đã lên giọng nói.

-còn có chuyện sau này sẽ bảo ta đến xin lỗi nữa?, ngươi rõ ràng muốn gặp lại cô ta còn tỏ ra sĩ diện gì nữa chứ? Thật là đáng xấu hổ.

Nói đoạn Hồng Yến Linh lại nhìn về phí nữ nhân áo tím kia rồi tiếp.

-tên nhãi này rõ ràng rất muốn xem dung mạo thật của muội tử đấy, chỉ là hắn tự nghĩ bản thân thanh cao liền không trực tiếp nói ra thôi, tỷ tỷ thấy hắn khổ sở thật tội nghiệp nên mới có ý giúp hắn một chút không ngờ hắn lại quay ra lấy tỷ tỷ làm bia đở đạn, muội tử thấy người như hắn có đáng tin hay là không?

Hàn Thiên lúc này liền chẳng biết nên khóc hay nên cười,Hồng Yến Linh vô lý thêu dệt lên một câu chuyện sai sự thật khiến hắn không khỏi thấy bối rối vô cùng,còn đang loay hoay không biết nên nói gì cho phải thì nữ nhân áo tím bất chợt hứng thú hỏi lại hắn một câu.

-ngươi thật sự muốn xem dung mạo của ta đến vậy à?.

Hàn Thiên lại thoáng khó xử,hắn quả thực muốn xem dung mạo của nữ nhân áo tím này,nhưng tình hình hiện tại của hắn quả thực có chút không thích hợp để làm điều này, thoáng suy nghĩ vài giây Hàn Thiên liền nói.

-dung mạo của cô nương cao quý đoan trang, nơi này đông người thiết nghĩ là do cô nương không muốn gặp phiền phức nên mới che lại, ta và cô không quen không biết cô chẳng cần để ý đến chuyện của ta làm gì, cứ coi như bằng hữu này của ta nói bừa đi bây giờ ta sẽ đưa cô ấy rời khỏi đây.

Hàn Thiên vừa dứt lời thì bất ngờ nữ nhân áo tím lại lên tiếng,nàng đã nói một câu khiến toàn trường đều không thể tin nổi.

-nếu ngươi thật sự muốn xem qua dung mạo của ta thì cũng được thôi, dù sao nhìn một cái cũng chẳng chết ai.

Cả Hàn Thiên cùng toàn bộ người ở đây đều thoáng sửng người,thật chẳng hiểu là nên nói về nữ nhân áo tím này như thế nào cho đúng,nói nàng ta cố tỏ ra thần bí thì cũng không phải mà nói nàng ta cư xử lạ lùng thì cũng không hợp lý, có vẻ nói tâm tư của nàng ta hơi ngây thơ và đơn thuần thì lại đúng hơn cả.

Đám người quanh đây đều không khỏi cảm thán trong lòng, sớm biết nữ nhân áo tím này dễ lừa như vậy thì họ đã không phải dè dặt mà quan sát nãy giờ rồi, cứ trực tiếp đến gần dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ kiểu gì mà chẳng xem được mặt của nàng ta, không khéo còn có thể may mắn kéo được nàng ta về làm lão bà nữa cũng nên, lúc này cơ hội tốt đã bị Hàn Thiên cuổm mất, nhìn hắn khí phách siêu tuyệt thực lực dường như cũng rất cao, bọn họ hiện tại nếu muốn nhảy vào xin phần chỉ sợ là khó thoát nổi cái kết đen đuổi.

Về phần Hàn Thiên tâm trí của hắn lúc này liền thoáng bấn loạn,hắn nửa muốn xem mặt của nữ nhân áo tím kia nửa lại không,nếu xem thì hắn lại thấy như mình đang lừa nàng ta vậy còn nếu không xem hắn lại cảm thấy như hắn đang tự lừa hắn,bối rối vài giây rốt cuộc nữ nhân áo tím nọ đã sắp gỡ cái nón tre của mình xuống mất rồi.

Trong lúc cả Hàn Thiên và toàn bộ người ở đây đều hồi hộp chờ xem dung mạo của nàng ta ra sao thì bất chợt từ đâu vang lên tiếng quát lớn.

-Nhược Mộng muội đang làm cái gì thế?!!!

Nữ nhân áo tím sau khi nghe được lời đó thì liền không cởi chiếc nón tre của mình xuống nữa,về phía Hàn Thiên khi hắn còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì trong đám người hóng chuyện xung quanh bất chợt có một nhân ảnh chen qua.

Đó là một nữ nhân khác trông vô cùng xinh đẹp,nàng ta vận một bộ váy màu bích lục tóc dài qua vai mi thanh mục tú,dáng vấp mĩ lệ cao ráo,tuổi tác có vẻ không chênh lệch mấy xo với Hồng Yến Linh,trong lúc Hàn Thiên còn đang suy đoán xem nữ nhân mới xuất hiện này là ai thì nàng ta đã hùng hổ sấn tới tung cước đạp thẳng vào ngực hắn.

Nữ nhân nọ thực lực không ngờ lại cao vô cùng,từ khí tức mạnh mẽ trên người nàng phát ra thì tối thiểu nàng ta cũng phải có thực lực võ sư cao tầng,nữ nhân mới xuất hiện ra đòn cực kỳ nhanh, Hàn Thiên hiện tại đang không chút phòng bị cộng thêm việc thực lực của hắn so với nữ nhân mới xuất hiện này cũng chẳng chênh lệch là bao, trong phút chốc ngực hắn đã bị đá trúng.

Nữ nhân mới xuất hiện này ra đòn không nhẹ thân thể Hàn Thiên dù mạnh hơn cả thân thể của võ sư nhưng cũng bị xung lực từ một cước kia đánh lui về sau gần cả trượng, ngực nặng như vừa bị búa nện vào, đến cả khí tức cũng có chút đình trệ không nhịn được ho khan vài tiếng mới có thể bình ổn lại được.

Lúc này nữ nhân áo tím lại bất chợt lên tiếng.

-A Liên , cô trở về rồi sao?, đã tìm được kẻ lấy trộm ngọc bội của ta chưa vậy?.

Nữ nhân mới xuất hiện này dường như tên A Liên,chẳng biết quan hệ của nàng ta với nữ nhân áo tím kia là gì mà vừa xuất hiện liền đã động thủ với Hàn Thiên rồi,lúc này A Liên nhìn về phía nữ nhân áo tím thấy nàng ta dường như vẫn chưa xảy ra chuyện gì thì liền trở giọng nói.

-chuyện A Liên nói với tiểu thư lúc trước người đã quên hết rồi ư?, sao có thể dễ dàng cho người khác xem dung mạo của người như vậy được?.

Nữ nhân áo tím nói với giọng áy náy.

-ta nghĩ nơi này cũng chẳng có ai quen biết ta nữa rồi nên tùy hứng một chút cũng chẳng sao, nhưng A Liên ngươi thì vẫn cứ bắt ta che mặt đi như vậy!.

A Liên tỏ vẻ khổ sở nói.

-dù chổ này đã không còn ai quen biết tiểu thư nữa nhưng vẫn còn rất nhiều kẻ tâm thuật bất chính lúc nào cũng để mắt đến người, tiểu thư nhìn đám người quanh đây xem, ánh mắt của chúng nhìn người đầy ý đồ và không đứng đắn một chút nào.

Nói đoạn nàng lại chỉ tay sang Hàn Thiên lúc này vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra rồi tiếp.

-tên này có phải vừa rồi đã dụ dỗ tiểu thư người cho hắn xem mặt có phải vậy không?, nhìn hắn tuấn tú phong lưu như thế hẵn là đã ve vãn không ít thiếu nữ, tiểu thư người không cẫn thận liền có thể bị hắn lừa đấy.

Hàn Thiên lúc này có oan mà không thể giải bày,đám người xem trò vui quanh đây tất nhiên sẽ không giải thích giúp hắn,bản thân hắn lúc này liền cực kỳ khó hiểu chẳng biết tại sao mình lại vướng vào mớ rắc rối này nữa, bình tĩnh nhìn A Liên Hàn Thiên chậm rãi nói.

-ta không hề có ý xấu gì với tiểu thư nhà cô cả,ban nãy là bằng hữu của ta sinh sự vô lý với tiểu thư nhà cô, ta chỉ là đến đưa bằng hữu của ta đi thôi, ta cũng không có yêu cầu nàng cho ta xem dung mạo, nếu cô đã đến rồi thì quản tiểu thư nhà mình cho tốt đi.

Nói đoạn Hàn Thiên liền quay người đi thẳng,từng này phiền phức đối với hắn là quá đủ rồi,vô duyên vô cớ bị cuốn vào rắc rối,rồi cũng chẳng biết vì sao lại bị đánh,ngay lúc này hắn chỉ muốn đi ra ngoài tìm nơi nào đó yên tĩnh để nghĩ ngơi giải tỏa tâm lý bức bối trong người mà thôi.

Thấy Hàn thiên đột ngột bỏ đi A Liên bất chợt lên giọng nói.

-ngươi định chối tội rồi bỏ đi dễ dàng như vậy sao?, nếu hôm nay ta không dạy dỗ ngươi một trận chỉ sợ sau này lại sẽ có thêm nhiều kẻ to gan khác đến quấy rầy Nhược Mộng, ngươi đã đến rồi thì đừng mong an ổn rời đi nữa, tiểu tặc xem chiêu.

Vừa dứt lời A Liên đã lao đến tung chưởng thẳng về phía hậu tâm của Hàn Thiên, chưởng phong lăng lệ chứng tỏ nàng ta không hề có ý định nương tay, vừa rồi Hàn Thiên trúng một cước tùy ý của nàng ta thì ngoài ho khan vài tiếng củng chẳng có thương tổn gì rõ rệt, A Liên qua đó đã biết được thực lực của Hàn Thiên cũng ngang ngửa với nàng, lần này nếu không ra tay thật sự chỉ sợ khó chiếm được ưu thế trước hắn.

Tuy nhiên lần này Hàn Thiên đã có đề phòng, chưởng kình của A Liên vừa đến hắn đã nhanh chóng xoay người lại tung quyền đón đỡ, một tiếng nổ lớn vang lên A Liên bị chấn lùi về sau gần ba bốn bước, còn Hàn Thiên thì vẫn đứng yên bất động.

A Liên kinh ngạc nhìn đối thủ của mình, thiếu niên kia tuổi tác còn thấp hơn nàng một khoảng vậy mà chiến lực đã cao đến cực điểm, chưởng vừa rồi nàng đã vận lên bảy thành đấu khí, còn Hàn Thiên hắn thì chẳng biết đã dùng đến mấy phần sức nhưng khi va chạm với quyền kình của hắn nàng chỉ cảm thấy như bản thân đang đánh vào đá, uy lực một quyền vừa rồi của Hàn Thiên đã tương đương với võ sư đánh ra võ kỹ tứ giai hạ cấp rồi, nhưng nhìn biểu hiện của Hàn Thiên thì lại không giống là đã dùng đến võ kỹ nào đó.

Tuy A Liên nàng có thể sử ra võ kỹ với uy lực mạnh hơn nhưng chắc gì Hàn Thiên hắn không còn sát chiêu nào khác?, hiện tại nếu để hắn đi thì không được dù hắn có thật sự ve vãn Nhược Mộng hay không thì A Liên nàng củng phải giáo huấn hắn một chút để răn đe những kẻ khác, cứ coi như tên tiểu tặc kia gặp xui xẻo bị mang ra làm gà để nàng giết dọa lũ khỉ khác đi, chỉ cần không khiến hắn chết là được, A Liên nàng cũng không tin võ kỹ tứ giai cao cấp cực kỳ hiếm có của nàng lại không thể thu phục được tên tiểu tặc kia.

Đang lúc A Liên chuẩn bị thật sự động thủ thì Hàn Thiên liền trịnh trọng nói.

-ta đã bảo với cô là ta không có ý đồ gì với tiểu thư nhà cô rồi,nếu cô còn cố chấp không hiểu thì đừng trách ta ra tay không dung tình.

A Liên thoáng đắng đo nhưng nhìn lại những ánh mắt mưu mô của đám người đang quan khán xung quanh nàng chợt hạ quyết tâm,dù gì tình huống của tiểu thư và nàng cũng rất đặc thù nếu không tỏ ra thái độ cứng rắn trước chỉ sợ người chịu thiệt sẽ là các nàng.

Khí tức trong người A Liên tỏa ra ngày càng mạnh,Hàn Thiên biết được cô ta sắp đánh thật rồi,dù bất đắc dĩ hắn cũng chỉ đành chuẩn bị nghênh chiến,trong tất cả các đấu pháp mà hắn có hiện tại chỉ mỗi thủy liêm tứ kiếm sở hữu uy lực đối kháng được với võ sư,nhưng đấu pháp này uy lực quá lớn nếu hắn dùng nó ở nơi đông người thế này không may gây ngộ sát cho phàm nhân vậy thì hắn cũng khó thoát khỏi vương pháp,lúc này khả dĩ nhất vẫn chính là sử dụng khí bạo ấn cực hạn,Hàn Thiên hắn phải hạ được A Liên trong một đòn hoặc chí ít là hù dọa cho nàng ta biết khó mà lui, mặc dù vậy bản thân Hàn Thiên hắn thật sự cũng không muốn xảy ra cuộc chiến vô cớ này.

Khí tức của A Liên và Hàn Thiên càng lúc càng lớn,trong lúc cả hai đã sắp động thủ đến nơi thì nữ nhân áo tím tên Nhược Mộng lại bất ngờ lên tiếng.

-A Liên cô mau dừng tay lại đi hắn thật sự không có chủ động bảo ta cho hắn xem dung mạo của mình đâu,chỉ là ta thấy hắn có chút thú vị mà nội tâm ta lại cũng đang khá bức bối nên mới chủ động muốn cho hắn xem mặt một lần thôi, với cả cô không nhận ra sao? hắn là một luyện thể giả vô cùng cường đại cô động thủ với hắn cũng không dễ dàng chiếm ưu thế được đâu, vậy nên chuyện này dừng lại ở đây thôi, dù sao chúng ta cũng chẳng ở tại chiêu môn thành này lâu.

A Liên mặc dù có chút không nguyện ý nhưng nàng cũng đã thu liễm khí tức lại,Hàn Thiên thấy nguy cơ đã qua đi thì cũng thở phào một tiếng,hắn nhìn Nhược Mộng bằng ánh mắt cảm tạ rồi vòng tay nói.

-đa tạ cô nương đã lên tiếng giải oan cho ta,ân tình này Hàn mỗ xin ghi nhớ,hôm nay chúng ta đã làm phiền cô nương quá nhiều,bây giờ cũng xin thoái lui thôi.

Nói đoạn Hàn Thiên liền ra dấu cho Hồng Yến Linh theo hắn cùng rời khỏi đây,lúc Hàn Thiên vừa bước vào dòng người giọng của Nhược Mộng lại vang lên sau lưng.

-ngươi hẵn là cũng đến đế đô tham dự kỳ tuyển trạch của lý khố đại học viện có phải không?, nếu vậy thì có thể chúng ta sẽ còn gặp lại đấy, ngươi là một đối thủ khá mạnh, mong là đến lúc đó gặp lại ta sẽ có cơ hội tìm hiểu về ngươi nhiều hơn.

Hàn Thiên thoáng dừng chân, trên môi hắn bất giác nở một nụ cười thú vị, trước khi đi mất hắn vẫn kịp để lại một câu trả lời thích đáng cho Nhược Mộng.

-cô cũng vậy thực lực của cô mạnh hơn những người cùng thế hệ rất nhiều, ta cũng rất tò mò không biết thân thế của cô là gì nữa, nếu có thể ta cũng rất muốn gặp lại cô.

Nói đoạn bóng lưng của Hàn Thiên đã lẫn mất trong đoàn người đông nghịt đang quan sát,A Liên thấy Nhược Mộng có biểu hiện khác với bình thường thì liền nghi vấn hỏi.

-tiểu thư dường như rất hứng thú với thiếu niên kia a?,trước giờ ta chưa từng thấy người có biểu hiện như vậy đối với ai cả, cậu ta có điểm nào đặc biệt mà có thể khiến người lưu tâm đến vậy?

Nhược Mộng cười khúc khích nói.

-ta cũng không rõ nữa, chỉ thấy tính cách của hắn khá thú vị mà thôi,hắn rõ ràng để ý ta và rất muốn xem dung mạo của ta, nhưng chẳng hiểu vì sao khi ta đề nghị cho hắn xem mặt thì hắn lại khuyên ta không nên để ý đến cảm nhận của hắn, hắn rõ ràng ám chỉ chuyện ta có muốn cho hắn xem mặt hay không là do ta quyết định, vậy mà không hiểu sao ta vẫn cứ muốn cho hắn xem, A Liên ngươi thấy ta có lạ không?

A Liên cười khổ nói.

-tiểu thư là người xinh đẹp nhất thế gian ai thấy mà không xao xuyến cho được, A Liên bảo người che đi dung mạo cũng là vì lẽ đó, đây không còn giống như nhà của chúng ta nữa, người không thể tùy ý muốn làm gì thì làm được đâu, thiếu niên nọ khí chất bất phàm anh tuấn uy dũng, số đào hoa rõ ràng không nhỏ, nam nhân như thế liền giống như là một hủ rượu vậy rất dễ sa vào nhưng ai cũng thích, tiểu thư người tâm tính đơn thuần thiện lương lại mới bước chân ra đời vẫn là đừng nên dính dáng đến những người như hắn thì hơn.

Nhược Mộng mềm giọng nói.

-thời gian qua may mắn có A Liên cô chiếu cố cho ta, nếu không có cô chỉ sợ ta khó bước được đến hôm nay, thật sự cảm ơn cô rất nhiều.

A Liên hiền hòa nói.

-từ lúc A Liên đi theo tiểu thư đến nay A Liên đã xem người như thân nhân của mình rồi,tiểu thư đi đâu làm gì A Liên đều sẽ vô điều kiện ủng hộ,mấy lời cảm ơn vô nghĩa đó tiểu thư không cần nói với A Liên làm gì cả.

Nhược Mộng dường như lại bất ngờ nhớ đến một chuyện khác, nàng hỏi A Liên.

-ban nãy cô đuổi theo tên đã trộm ngọc bội của ta có manh mối gì hay không ?

A Liên như sực tỉnh nói.

-suýt nữa thì quên mất A Liên đã tìm ra được hành tung của kẻ đó rồi nhưng mà hắn quá giảo hoạt đã trốn đến một nơi mà A Liên rất khó để xâm nhập bất quá A Liên nghĩ hắn vẫn chưa rời khỏi chiêu môn thành này được đâu, lúc này thế lực của hắc ám điện dần trở nên lộng hành quá thể, nơi này lại chính là thành thị gần đế đô nhấ, mọi hoạt động xuất nhập cảnh đều được quản lý rất chặc, tên đạo tặc kia nếu muốn rời khỏi đây e là không dễ dàng gì, chúng ta cùng đi điều tra một chút nhất định có khả năng bắt được hắn.

Nhược Mộng khẽ thở dài lo lắng nói.

-ngọc bội ấy là thứ chứng minh thân phận của ta nếu để nó rơi vào tay kẻ biết chuyện chỉ sợ hành tung của chúng ta sẽ bị lộ mất, bây giờ đến khi kỳ tuyển trạch kia bắt đầu vẫn còn một ít thời gian, nhất định phải tìm lại được miếng ngọc bội kia thật sớm thì mới được.

Bình Luận (0)
Comment