Mới sáng ra cả hai còn chưa tỉnh ngủ hẳn thì đã thấy chú Ri chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng hết rồi, Min thấy vậy cũng chạy lại phụ giúp một tay. Bởi vì tối qua cô ngủ quá ngon nên cũng thức dậy chung với chồng chứ không kịp chuẩn bị gì với chủ nhà hết. Siwa niềm nở đi lại thì nhận được một lời hỏi thăm: “Tối qua hai đứa ngủ có ngon không?” Chú Ri sợ Min vì chỗ lạ nên khó ngủ.
Nhưng Min cũng là một người thích nghi với môi trường khá tốt, cô không kén chọn huống chi nơi này cô cũng rất thích. Min hết lời cảm ơn chú vì đã cho cô được tận hưởng một ngày thư giãn đến vậy, từ thành phố chật chội về đây như được trút bó hết mọi gánh nặng. Chú Ri rất vui vẻ khi có cả hai ghé thăm, ông cũng xem Siwa như con cháu trong nhà từ lâu rồi nên dặn Min không cần phải cảm thấy ngại.
“Chú Ri sống ở đây một mình sao?” Min thắc mắc bởi vì cô cũng ở đây được một ngày rồi nhưng chẳng thấy ai ngoài chú Ri hết.
Đúng vậy, vợ và con trai của chú đi làm ăn xa, một năm họ chỉ trở về đây một lần. Min nghe vậy liền đồng cảm, chắc chú sẽ cảm thấy nhớ vợ con của mình lắm. Cô đưa ra nhã ý công ty Manfut của cô luôn rộng mở đón chào những người biết cần cù, siêng năng lao động, nếu như lần sau họ có về chú cứ kêu họ đến công ty của cô. Min còn để lại card visic của mình, để có gì chú cứ liên hệ với cô, như vậy thì vợ con của chú không cần phải đi làm ăn xa nhà nữa, gia đình của chú sẽ trở lại vui vẻ như trước kia. Nếu được vậy thì chú Ri sẽ biết ơn Min lắm, chú còn cảm ơn cả hai rất nhiều.
Min đi lại nắm lấy tay của chú: “Chú Ri không cần cảm ơn tụi con đâu, tụi con chỉ xin chú một việc hy vọng mỗi tháng sau khi tới đây chú vẫn đón tiếp tụi con như vậy là tụi con cảm thấy vui lắm rồi.” Sau đó cô quay sang nhìn chồng mình mỉm cười, Siwa cũng rất vui khi thấy Min có lòng tốt như vậy. Còn chú thì vẫn luôn luôn hoan nghênh cả hai đến đây bất cứ lúc nào. Nói xong Min và Siwa xin phép đi trước bởi vì cả hai còn có công việc không thể nào tự ý chối bỏ trách nhiệm của một người lãnh đạo được.
Chú Ri hạnh phúc khi nhìn thấy Siwa trưởng thành và có một người con gái ở bên bầu bạn, chú chúc hai đứa luôn luôn hạnh phúc và yêu thương nhau giống như bây giờ và gửi lời thăm đến gia đình của cả hai luôn. Hẹn gặp lại chú Ri vào một ngày không xa.
Tối hôm đó, bọn họ đã quyết định từ nay cả hai sẽ ngủ chung một phòng. Tưởng chừng như cặp đôi có bước tiến triển mới trong tình yêu thăng hoa của bọn họ thì không ngờ đó lại là bước khởi đầu cho một cuộc chiến tranh thật sự.
Min đang nói chuyện điện thoại với Sin, Siwa thì đang xuống bếp lấy nước cho cô. “Đã tới lúc rồi đó anh Sin, ngày tàn của ông Sirat sắp đến rồi.” Đó là câu cuối cùng của cuộc nói chuyện và nó đã bị Siwa nghe thấy hoàn toàn khi anh xuất hiện ngay sau lưng cô với ly nước đang cầm trên tay.
Siwa ngạc nhiên tột độ: “Min, em đang nói chuyện với ai vậy?”.
Luật sư Sin Paratit, là con trai của chú Pon, một người quen thân thiết với Min, cô không ngại chia sẻ. Siwa nghe đến cái tên đó liền nhớ đến không phải là người đã bị sát hại nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được hung thủ mà truyền thông đưa tin mấy ngày qua hay sao? Phải, chính là con trai của chú ấy.
“Em tìm luật sư để làm gì?” Siwa thắc mắc với một vẻ mặt khá nghiêm trọng.
Min chỉ là gọi điện hỏi thăm anh ấy thôi, anh biết chuyện xảy ra với chú Pon đột ngột như vậy người làm con như anh ấy sẽ khó lòng nào mà chịu nổi cú sốc này mà, cô xem chú Pon như người thân của cô vậy, chính cô cũng rất đau buồn khi chú ấy ra đi, nếu anh Sin tìm được hung thủ để cho ba của anh ấy yên nghỉ thì tốt quá rồi.
“Anh nghĩ em biết hung thủ là ai có đúng không Min?” Nghe Min trả lời một cách rất nhẹ nhàng, nếu bình thường thì tính cách của cô không phải như vậy, Siwa liền suy nghĩ.
“Em làm sao biết được chứ.” Min chối bỏ.
“Ngày tàn của ông Sirat sắp đến, em giải thích gì cho câu nói đó đây?” Siwa nhắc lại câu nói anh đã vô tình nghe lúc nãy, anh tin chắc chắn nó không phải là một câu nói ngẫu hứng của Min bởi vì cô nàng rất thông minh, cô lãnh đạo cả một công ty thì đầu óc vô cùng nhạy bén và một khi nói chuyện thì rất quyết đoán.
“Anh thật sự muốn biết sao?” Min hỏi ngược lại anh, cô kích thích sự tò mò của Siwa.
Đúng thật anh rất muốn biết, không ai trong tình huống này mà lại không muốn biết hết. Min bùng nổ cảm xúc: “Vậy sao anh không đi hỏi ba của mình đi, xem ông ấy đã làm những gì.”
“Anh sẽ đi hỏi ba của anh sau, nhưng trước tiên anh muốn nghe từ chính miệng em nói, rốt cuộc ba của anh đã làm những gì?” Siwa càng tò mò hơn, anh không biết câu chuyện mà Min đang muốn đưa đến cho anh là gì và dường như cảm xúc của cả hai đã không thể giữ vững được nữa.
Anh thử nghĩ xem tại sao ba của Min lại nằm bệnh viện, hôn mê sâu gần một năm trời? Ông ấy chỉ vừa mới tỉnh lại cách đây vài ngày trước thôi, Min gợi ý. Chẳng phải cô nói ba của cô bị bệnh tuổi già sao, ai cũng tin điều đó kể cả Siwa. Tiếp tục thế anh thử nghĩ xem một người đàn ông đang mạnh khỏe, bình thường như chú Pon tại sao lại mất một cách đột ngột như vậy?
Cảnh sát chưa tìm được hung thủ mà, đợi sau khi bắt được hung thủ rồi mọi chuyện sẽ sáng tỏ, Siwa cũng cho hay.
“Không phải, tất cả là do ba của anh đã gây ra.” Min hét lớn, Siwa như bị thức tỉnh bởi cơn giận dữ của cô.
“Em đừng có mà vu khống cho ba của anh.” Siwa không dám tin vào những gì mà Min đang nói.
Vu khống? Ông Sirat đã gây ra nhiều chuyện như vậy mà cho đến tận bây giờ anh vẫn luôn sùng bái ông ấy sao? Anh vẫn còn xem ông ấy là tấm gương cho anh noi theo à, không đâu Siwa, ông ấy là vết nhơ cho cái xã hội này.
“Anh cảnh cáo em, nếu em còn bịa đặt vu khống cho ba của anh nữa, anh sẽ không bỏ qua đâu.” Siwa là một người chính trực, anh luôn làm việc bằng cái đầu, anh chỉ tin những gì mà anh được nghe được thấy, nó hình thành từ khi anh trở thành tay sai đắc lực cho ba của mình. Đôi lúc mẹ của anh cũng nhận xét, anh vô cảm như bản sao của ông Sirat vậy.
Vậy thì anh sẽ làm gì? Siwa, tất cả bằng chứng tố cáo ông Sirat đã được anh Sin nộp lên tòa án rồi, ba của anh sẽ phải hầu tòa sớm thôi, Min rất chắc chắn vào điều đó.
Làm sao Siwa biết được những bằng chứng Min có được là sự thật chứ? Nó hoàn toàn là sự thật, bởi vì cô đã lấy nó từ trong két sắt của ba anh. Siwa vô cùng ngạc nhiên làm sao mà Min biết được mật khẩu két sắt của ba anh?
Nói đúng ra Min phải cảm ơn mẹ của anh vì mẹ đã giúp đỡ cô nhưng thật sự mẹ cũng không biết mật khẩu đó là gì cho đến khi cô nghe mẹ kể chuyện của bọn họ hồi xưa, giữa ba mẹ của anh và ba mẹ của cô, đến lúc đó cô mới biết được một bí mật động trời của ba anh.
“Em biết bí mật gì, mau nói cho anh biết đi.” Lại một lần nữa Siwa rất tò mò những gì mà Min biể được của gia đình anh.
Đó chính là ông Sirat thích mẹ của cô. Không thể nào, Siwa càng không dám tin vào sự thật. Ban đầu Min rất sốc khi biết mật khẩu chiếc két sắt quý giá mà ba của anh luôn cẩn thận để bảo vệ nó, anh biết gì không, đó là sinh nhật của mẹ cô, cô đã thử rất nhiều lần sinh nhật của anh, sinh nhật của ba mẹ anh, ngày thành lập Lanmada nhưng tất cả đều không phải mà chính xác nó là sinh nhật của mẹ cô, là sinh nhật của vợ bạn thân mình, đồng thời cũng là người mà mình thầm thương, trộm nhớ. Mẹ biết tất cả chuyện xấu xa mà ba anh đã làm, mẹ rất thương anh, mẹ nói anh vô tội, anh không hề liên quan đến những chuyện mà ba anh đã làm. Siwa không tin đâu, nhưng nếu đúng như những gì cô nói, anh sẽ khuyên ông ấy đi đầu thú hoặc là anh sẽ cùng với ông ấy chịu phạt. Siwa phải biết một điều rằng không chỉ có chú Pon và Furut mà hầu hết các công ty đều bị ông Sirat ăn chặn tiền đầu tư và lợi nhuận, hầu hết các luật sư khi nhận vụ kiện của ông Sirat đều bị ông ấy sát hại và bịt đầu mối hết, cho nên không ai dám đứng lên đối đầu với ba của anh cả, cô đã tìm được tất cả những bằng chứng trong két sắt của ba anh.
“Anh phải về nhà một chuyến, em đừng ở đây một mình, anh sẽ gọi Katit đến đưa em về nhà ba mẹ, tạm thời em sống ở đó một thời gian đi, bây giờ trong đầu anh hỗn loạn lắm, anh cần tìm ba của mình để hỏi rõ mọi chuyện.” Nói xong anh ra ngoài lấy xe chạy đi mất.
Anh ấy về nhà như vậy cũng tốt, có mẹ ở nhà mẹ sẽ chăm sóc và trò chuyện với anh ấy, Min cũng có thời gian để chăm sóc cho ba hơn, ba cũng được về nhà rồi, mấy ngày nay cô lo bận chuyện của ông Sirat mà quên mất phụ mẹ chăm sóc cho ba luôn.
Min về đến nhà thì lập tức hỏi mẹ để tìm ba. Bà nói ba cô vừa mới uống thuốc và ông ấy đang nằm nghỉ ngơi trong phòng.
Lúc này Siwa đã về đến nhà, anh đi thẳng vào trong phòng làm việc tìm ba của mình. Ba của anh khá ngạc nhiên khi nhìn thấy con trai của mình hối hả: “Ô Siwa, sao hôm nay tự nhiên về nhà thế? Mẹ của con đã ngủ trước rồi”.
Anh có một vài chuyện muốn hỏi ba của mình. Chuyện chú Thatnan, ba của Min bị hôn mê sâu phải nằm ở bệnh viện gần một năm. Ông biết, ông ấy là bạn thân mà, khi biết được tin này ông Sirat cũng rất buồn cho Min.
“Chuyện đó có liên quan đến ba không?” Siwa đi thẳng vào vấn đề.
“Sao con lại hỏi vậy? Min đã nói ông ấy làm bệnh viện là do bị bệnh tuổi già mà.” Ông Sirat cũng rất bình tĩnh khi trả lời câu hỏi của Siwa.
Vậy còn chuyện của luật sư Pon Paratit, chuyện chú ấy bị sát hại đột ngột như vậy có liên quan đến ông không? Siwa cũng rất muốn biết.
Luật sư Pon Paratit là ai? Ông nói ông chưa từng nghe đến cái tên này và rồi ông cũng nhớ ra, có phải là cái người mà mấy hôm nay báo giới truyền thông đưa tin là bị sát hại nhưng chưa tìm được hung thủ không? Đúng vậy, ngoài ra những công ty khác bị ăn chặn tiền đầu tư và lợi nhuận, những chuyện đó cũng không hề liên quan đến ông có đúng không? Siwa cứ như luật sư tra hỏi bị cáo hết câu này đến câu khác không kịp cho ba của mình giây nào để thở.
“Hôm nay con bị làm sao vậy Siwa? Con toàn nói những chuyện mà bà không hiểu gì hết.” Tâm trạng của ông Sirat trở nên cau có hơn.
Min nói cô ấy đã cùng với luật sư Sin, con trai của chú Pon gửi toàn bộ bằng chứng và hồ sơ đến tòa án rồi, cô ấy còn nói ngày tàn của ông sắp đến và ông sẽ phải hầu tòa sớm thôi, Siwa thuật lại những gì mà Min đã nói.
“Cái gì? Con Min nó dám nói như vậy với ba sao? Ba phải đi tìm nó mới được.” Sắc mặt của ông Sirat lúc này sau khi nghe được tin thì trở nên dữ tợn vô cùng, chẳng khác nào con hổ đang chuẩn bị vồ lấy con mồi vậy.
“Ba, Min là vợ của con, bằng mọi giá con sẽ bảo vệ cô ấy trước vì vậy mà ba đừng hòng đụng vào cô ấy.” Đây là lời khẳng định của một người đàn ông bởi vì anh cũng rất yêu Min.
“Con đừng tưởng ba không biết con và Min kết hôn dựa trên hợp đồng và nó chỉ có thời hạn một năm thôi, bây giờ đã là nửa năm rồi.” Thì ra chuyện này ông Sirat đã biết từ lâu rồi.
Nhưng nó cũng chẳng còn là vấn đề, mặc dù Siwa và cô ấy kết hôn trên hợp đồng nhưng mà anh yêu Min là thật lòng và anh sẽ làm mọi thứ để bảo vệ cho cô ấy được an toàn.
“Con bị làm sao vậy Siwa? Có người đòi kiện ba mà con vẫn chịu để yên à?” Ông Sirat giả vờ tổn thương để đánh vào tấm lòng mềm yếu thương ba mẹ của Siwa.
Siwa sẽ giúp ba của mình nếu ông chịu nói hết sự thật cho anh biết, ông còn định giấu anh đến khi nào nữa? Làm sao anh biết được những bằng chứng gì đó của Min là đúng chứ? Ông Sirat cũng tò mò y chang như anh lúc đó. Sao ông không thử kiểm tra lại két sắt của mình xem, xem nó có mất thứ gì hay không bởi vì Min nói cô ấy đã lấy được bằng chứng ở trong đó mà.
Ông Sirat vội mở két sắt ra kiểm tra lại, Siwa tiếp lời: “Tất cả tài liệu liên quan đến kiểm toán của Furut và Lanmada đều đã bị Min lấy đi hết rồi.”
“Làm sao cô ta biết được mật khẩu chứ?” Ông Sirat tức tối. Siwa đọc lên dãy số trong sự bất lực, đó không phải là ngày sinh nhật của anh cũng không phải là ngày sinh nhật của ông hay là của mẹ anh mà là sinh nhật của mẹ Pachat, mẹ ruột của Min, anh nói quá đúng rồi còn gì để chối cãi nữa.
Mọi chuyện đã dần đi đến hồi kết rồi. Siwa sẽ hành động ra sao khi biết tất cả những tội ác mà ba của mình – người mà từ nhỏ đến lớn anh luôn lấy làm tấm gương để noi theo gây ra?