Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 1

Thôn Phong Quả là một thôn trang nhỏ không có tiếng tăm gì nằm ở phía đông nước An Tấn, cùng thuộc sự quản lý của tỉnh Dương Phong với thành Hộ Thanh Hà, trấn Đường Huyền, thôn Lâm An, thôn Hương Phường cách nhau tương đối gần.

Thời gian tháng ba, vạn vật sinh sôi, chính là thời tiết vàng để cày bừa vụ xuân, thôn Phong Quả vốn nên yên tĩnh lại bị trận đánh nhau cùng tiếng chửi rủa trước ngôi nhà lá cuối thôn rạch rách.

Tô Khả Phương lên núi hái thảo dược trở về, từ xa xa nhìn thấy trước cửa nhà chồng mình tụ tập rất nhiều thôn dân. 

Lẽ nào trong nhà xảy ra chuyện gì rồi?

Tô Khả Phương cảm thấy lòng xiết chặt, dưới chân bước chân tăng nhanh thêm mấy lần.

Chen vào đám người, Tô Khả Phương đúng lúc nhìn thấy các vị hương thân thôn Phong Quả đang đem mấy người phụ nữ đánh nhau chung một chỗ kéo ra.

Tập trung nhìn vào, trong đó một bên lại là thân mẫu (mẹ ruột) nàng Lư Thị và đại tẩu nhà mẹ đẻ Giả Thị.

"Nương, đại tẩu?"

Tô Khả Phương còn tưởng mình hoa mắt chứ!

Mọi người đều biết, mẫu thân nàng Lư Thị chưa từng trở mặt cùng ai, đối với ai cũng hoà hợp êm thấm, cộng thêm việc phụ thân Tô Bằng là thôn trưởng của thôn Phong Quả, cho nên thường ngày mẫu thân cùng hương thân chung đụng rất hoà hợp, chưa bao giờ cùng người cãi vã, chứ đừng nói tới việc cùng người khác đánh lộn!

Nhưng... Rốt cuộc chuyện trước mắt này là sao?

Tô Khả Phương vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc tiến lên kéo mẫu thân và đại tẩu kiểm tra một lượt, thấy quần áo trên người hai người dính đầy bùn đất, búi tóc đều rối loạn, trên cổ mẫu thân còn có vết móng tay cào, trong lòng Tô Khả Phương bỗng bốc lên lửa giận.

"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Tô Khả Phương không kiềm chế được cơn giận xoay người trừng mắt về phía mẹ con Vương Thị và Đàm Tiểu Liên ở đối diện, giọng nói mang theo sự chất vấn rõ ràng.

Nàng hồn xuyên đến triều đại này gần hai tháng, từ lo lắng bất an lúc đầu đến chậm rãi bình tĩnh lại, tới bây giờ nàng đã hoàn toàn dung nhập vào thân thể này, tất cả đều nhờ sự chăm sóc cẩn thận cùng kiên nhẫn khuyên giải của Lư Thị, Tô Khả Phương đã sớm coi Lư Thị là thân mẫu, giờ thấy mẫu thân bị thương, nàng làm sao có thể tỉnh táo được?

"Tô Khả Phương, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện, lão nương còn tưởng ngươi chuẩn bị cả đời không gặp người đấy!" Vương Thị vừa nhìn thấy Tô Khả Phương, gương mặt mập mạp trương sưng bỗng vặn vẹo.

Nghe vậy, ánh mắt Tô Khả Phương hơi trầm xuống, hoá ra hai mẹ con nhà này là vì nàng mà đến.

Trong ấn tượng, Vương Thị là người thôn Lâm An, có tiếng là bát phụ (người đàn bà đanh đá), cùng Giả Thị - người đàn bà đanh đá thôn Phong Quả nổi danh, nhưng nhìn bà ta lúc này có chút chật vật, hiển nhiên là không chiếm được tiện nghi trong tay Giản Thị.

Nghĩ cũng phải, Vương Thị chẳng qua chỉ nói miệng, mà đại tẩu nàng Giả Thị lại dũng mãnh, bình thường làm việc xuống ruộng so ra không kém nam tử, có thể đánh nhau thắng là chuyện bình thường.

Tô Khả Phương quan sát Vương Thị xong, mới giật mình nhìn các hương thân nãy can ngăn, khuyên can từ lúc thấy nàng trong mắt đều ẩn ẩn mang theo hưng phấn, trong đầu thoáng hiện lên một đoạn ngắn ký ức vụn vặt.

Một lát sau, mặt Tô Khả Phương đen lại.

Thì ra các hương thân ở đó nói chuyện "nơi nào có Tô Khả Phương cùng Đàm Tiểu Liên nơi đó có bát quái", cộng thêm Vương Thị còn bày ra tư thế hưng sư vấn tội, bảo sao các hương thân đều có vẻ mặt xem kịch vui.

Nói đến ân oán của Tô Khả Phương và mẹ con Vương Thị, phải nói từ vị hôn phu của Đàm Tiểu Liên - Đàm Trọng An.

Gia gia Đàm Trọng An và gia gia Đàm Tiểu Liên là một đôi cá mè một lứa (coi nhau cùng một hạng, không phân biệt trên dưới), hai người lúc còn sống đã cho Đàm Trọng An và Đàm Tiểu Liên định ra hôn ước từ bé, mà ca ca nguyên chủ Tô Khả Bân và Đàm Trọng An đang cùng nhau đọc sách trên huyện thành, giao tình của hai người không tệ, thời điểm nguyên chủ mới biết yêu vô tình gặp mặt Đàm Trọng An một lần, từ đó liền đem hắn đặt trên đầu trái tim, thậm chí vì hắn mà làm ra không ít chuyện ngu xuẩn.

Không cần hỏi, hôm nay Vương Thị và Đàm Tiểu Liên chạy đến tận cửa nhà nàng gây chuyện, khẳng định là vì Đàm Trọng An.

Tô Khả Phương khó chịu nhéo nhéo mi tâm, đây là lần đầu tiên sau khi xuyên không nàng chạm mặt mẹ con Vương Thị, mà Đàm Trọng An kia đến mặt nàng còn chưa nhìn thấy, nàng bỗng không hiểu hai người này hôm nay vì chuyện gì mà náo loạn tới tận cửa?

Ấn tượng còn tồn tại về Đàm Trọng An là dáng người cao lớn, ngũ quan miễn cưỡng có thể xưng là khôi ngô, còn có hắn chính là đồng sinh duy nhất của thôn Lâm An, đối với cái khác, Tô Khả Phương không hề có ấn tượng.

Tóm lại có thể nói, nguyên chủ hoàn toàn không biết gì về nam nhân này, vậy mà nàng bất chấp lễ giáo trói buộc, ánh mắt thế tục theo đuổi hắn mãi không bỏ, Tô Khả Phương thật sự không biết nên nói gì cho phải.

"A, bị lão nương nói trúng rồi sao? Chẳng qua là ngươi làm ra những chuyện bỉ ổi kia, mà còn mặt mũi ra ngoài gặp người?" Vương Thị thấy Tô Khả Phương không lên tiếng, cho rằng nàng chột dạ, không khỏi mắng càng thêm hăng: "Tô Khả Phương, da mặt ngươi sao lại dày như vậy, thành thân rồi còn nghĩ tới nam nhân khác! Nữ nhân không tuân thủ nữ tắc, bảo sao nam nhân của ngươi ngày thành thân ngay cả khăn voan cũng không mở đã chạy mất."

"Xú bà nương, hai môi ngươi chép miệng nói chuyện, mà sao phun toàn phân thế?" Nghe vậy, Giả Thị tức vỡ phổi, chỉ vào mũi Vương Thị quát mắng: "Nam nhân của Phương Nhi nhà ta chẳng qua là ra ngoài làm việc, đến lượt xú bà nương ngươi ở chỗ này đặt ba nói bốn à?"

Nhìn đại tẩu kích động, trong lòng Tô Khả Phương ấm áp, đồng thời thay nguyên chủ áy náy không thôi.

Nàng quên nói trước đây nguyên chủ làm ra không ít chuyện ngu xuẩn, trong đó có một việc thiếu chút nữa đã trở thành hậu quả không cách nào vãn hồi.

Vào mùa hè năm ngoái, nguyên chủ mang theo Tô Tư Hạo con trai duy nhất của ca tẩu đến bờ sông tắm rửa, đang tắm được một nửa thì nguyên chủ phát hiện Đàm Trọng An đi ngang qua thượng du dòng sông, không hề nghĩ ngợi liền bỏ lại cháu đuổi theo, làm hại đứa bé kia thiếu chút nữa chết đuối.

Sau đó đứa bé được người ta cứu lên, nhưng bệnh căn không dứt, bây giờ có thể bình an lớn lên hay không vẫn là ẩn số.

Tô Khả Phương cũng mới biết, thời điểm khi đại tẩu sinh Hạo Nhi thân thể bị thương, đại phu nói tỷ lệ mang thai lần nữa rất nhỏ, nếu như Hạo Nhi thật sự có chuyện không may, Tô Gia có lẽ sẽ tuyệt hậu.

Thế nhưng hôm nay, đại tẩu lại có thể buông xuống thành kiến, hoàn toàn che chở nàng như trước đây, nói Tô Khả Phương không cảm động là nói dối.

"Ha ha, thật sự là cười chết người!" Vương Thị nghe lời Giả Thị nói ngửa đầu cười ha hả, cái cằm thịt cũng lay động theo: "Mọi người nghe một chút, nghe một chút, Giả Thị nói nam nhân của Tô Khả Phương là ra ngoài làm việc đấy."

Đôi mắt nhỏ hẹp dài của Vương Thị hếch lên, trên mặt tràn đầy mỉa mai nói: "Mười dặm tám thôn ai mà chẳng biết thôn trưởng thôn Phong Quả lấy điều kiện lão đại Phó gia cưới Tô Khả Phương, mới đồng ý cho người Phó gia ở lại thôn Phong Quả? Lão đại Phó gia chắc chắn là nghe được tức phụ của mình chưa qua cửa đã cho hắn đội nón xanh mới tức giận bỏ đi, Giả Thị ngươi không cần liều chết chống đỡ."

Sắc mặt Giả Thị lúc trắng lúc xanh, luận công phu mồm mép, nàng ấy nói không lại Vương Thị, hơn nữa Vương Thị cũng nói thật, thật sự Phó Gia không phải người thôn Phong Quả, mấy tháng trước là bọn họ tìm đến nhà, thỉnh cầu công công đồng ý cho bọn họ ở thôn Phong Quả lập hộ.

Lão đại Phó gia Phó Thần Hoằng đến đúng lúc lúc phu quân nàng Tô Khả Bân nghỉ công ở nhà, sau khi cùng Phó Thần Hoằng trò chuyện cảm thấy Phó Thần Hoằng là người trầm ổn, người đàn ông có trách nhiệm, liền đề ra việc để hắn cưới muội muội Tô Khả Phương của mình, nếu như Phó Thần Hoằng đáp ứng, hắn sẽ thuyết phục phụ thân đồng ý cho bọn họ ở thôn Phong Quả lập hộ. 

Phó Thần Hoằng chỉ cân nhắc một ngày liền đồng ý, lúc này mới có hôn sự của hai người, nhưng ai biết… 
Bình Luận (0)
Comment