Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 138

"Huynh thoải mái, ta không thoải mái!" Nàng tức giận nói, nhưng nhớ đến chuyện vừa rồi, không dám uốn éo người nữa.

"Tại nàng chưa quen thôi, chờ quen là được." Hắn hướng dẫn từng bước.

Tên này quá ngang ngược, bình thường Tô Khả Phương đã không làm gì được hắn, huống chi giờ nàng sợ nháo ra động tĩnh quá lớn bị bà bà ở sát vách nghe được mà hiểu lầm sẽ mất mặt, nên đành thuận theo hắn.

Chỉ là bị hắn ôm như vậy, nàng thật sự không có cách nào chìm vào giấc ngủ nha!

“Không ngủ được?”

Hắn bàn tay lớn khẽ vuốt lên khuôn mặt nhỏ mịn màng lạnh buốt của nàng, giọng nói trầm thấp, mang theo từng tia mê hoặc.

"Ngủ, đừng động tay động chân!" Tô Khả Phương bị bàn tay ấm nóng của hắn vuốt ve, cả người buồn buồn.

“Không phải nàng không ngủ được sao?" Hắn cười nhẹ.

"Còn không phải tại huynh?" Nàng chán nản.

"Được, trách ta, ta xin lỗi!"

Nói xong hắn trở mình, nửa người đè lên người nàng, không đợi nàng phản ứng liền hôn xuống môi nàng một cái.

Bị đè nén cả buổi tối, cuối cùng cũng có thể nếm chút ngon ngọt.

"Huynh...”

Tô Khả Phương giơ tay muốn đánh hắn, lại bị hắn bắt được.

"Nương tử, ta chỉ đáp ứng nàng không làm đến bước cuối cùng, cũng không nói cái khác mà." Hạng Tử Nhuận đưa tay nàng đến bên môi hôn một cái, đúng lý hợp tình nói.

"Hạng Tử Nhuận, huynh tên lường gạt này!" Nghe lời này, Tô Khả Phương tức giận nổ tung.

Nàng đây là lên phải thuyền giặc!

“Nương tử, ta khó chịu lắm." Hắn tội nghiệp nói, cố ý dùng cơ thể mài cọ vào nàng, làm cho nàng cảm nhận mình sưng.

Vật cứng rắn chống đỡ trên đùi khiến khuôn mặt nhỏ của Tô Khả Phương đỏ bừng, nàng thẹn quá hoá giận gầm nhẹ: “Hạng Tử Nhuận, huynh ngủ trên sàn nhà cho ta.”

“Nương tử, ta sắp không nhịn nổi..." Giọng hắn khàn khàn căng cặt, cơ thể nóng hổi dán chặt lấy cơ thể mềm mại của nàng, hại nàng không nhịn được run rẩy theo.

Phản ứng bản năng của nàng khiến Hạng Tự Nhuận không thể khống chế nổi bản thân cúi người chặn lại cái miệng nhỏ nhắn của nàng, giam nàng dưới thân...

“Ưm...” Tô Khả Phương tâm hoảng ý loạn cố giãy dụa, khổ nỗi không chống lại sức lực của hắn.

Nụ hôn của hắn đột nhiên trở lên bá đạo, không cho nàng khe hở để thở dốc, phảng phất như muốn nuốt chửng cả người nàng. Nàng từ giãy dụa chống cự bắt đầu chuyển sang vô lực đáp lại, dường như đang trải qua một lần trùng sinh.

Phản ứng của nành khích lệ Hạng Tử Nhuận, nụ hôn của hắn từ môi nàng chậm rãi chuyển qua vành tai, nhẹ nhàng gặm cắn.

"Ừm ~~" nàng kìm lòng không được ngâm ra tiếng, hắn nghe được âm thanh phát ra phía dưới mà cơ thể khe run. Đầu đều đã quện thành tương hồ, căn bản không cách nào suy nghĩ.

Hai nhân vật chính giờ phút này đều đã mất khống chế, Hạng Tử Nhuận giống như mãnh thú bắt đầu vận sức chờ phát động, môi lưỡi di chuyển mang theo ngọn lửa tình dục. Tô Khả Phương chìm nổi trong bể tình chợt sáng chợt tối, môi vô thức tràn ra tiếng rên nhẹ, giống như cổ động nam nhân điên cuồng đòi hỏi trên người...

Ở thời khắc Tô Khả Phương sắp ngạt thở vì hắn điên cuồng đòi hỏi, người phía trên đột nhiên rời đi.

Khí lạnh đánh tới,Tô Khả Phương đột nhiên thanh tỉnh thoát ra khỏi ý loạn tình mê.

Ý thức được trên người mình không mảnh vải che thân, và chuyện mới vừa phát sinh, Tô Khả Phương thở một ra một ngụm khí lạnh.

"Hạng Tử Nhuận, ngươi là hỗn đản (trứng thối) lật lọng!" Tô Khả Phương cầm gối đầu đánh về phía người đứng trước giường.

“Nương tử, không phải tới thời khắc sống còn ta đã ngừng lại rồi sao? Ta không nuốt lời." Hắn cười khổ ngồi về giường, duỗi tay ôm nàng, giọng nói còn mang theo tình dục chưa tan hết.

Lúc này Tô Khả Phương rất tỉnh táo, hai người không mảnh vải, cơ thể gắt gao kề nhau, đầu nàng "Oanh" một tiếng nổ tung.

Tô Khả Phương không biết mình lấy sức lực ở đâu ra, chen chân vào đạp, Hạng Tử Nhuận không phòng bị chút nào "Bịch" một tiếng rơi xuống dưới giường.

Hạng Tử Nhuận ngơ, một khắc trước toàn thân hắn trên dưới còn đang kêu gào dục vọng bị trúng cú ngã như trời giáng, hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

"Ca, đại tẩu, xảy ra chuyện gì vậy?" Giọng nói lo lắng của Hạng Thần Tường vang lên ở ngoài cửa.

Hạng Tử Nhuận và Tô Khả Phương còn chưa đáp lời, đã nghe được tiếng Diêu Thị ở sát vách cửa mở, ngay sau đó truyền đến tiếng bà vội vàng quát khẽ: "Mau mau về phòng đi, ca và tẩu tử con không có việc gì đâu!”

"Nương, vừa rồi con nghe thấy..."

"Không có tiếng gì hết, bảo con vào phòng thì mau vào phòng đi.” Diêu Thị không vui quát khẽ.

Sau đó là tiếng bước chân hai người rời đi và tiếng đóng cửa.

"A~~” Tô Khả Phương đâm đầu vào chăn, thiếu chút nữa xấu hổ cắn lưỡi mà chết.

Đột nhiên, có tia sáng chiếu đến, Tô Khả Phương mở mắt ra thì nhìn thấy Hạng Tử Nhuận đang thắp đèn.

"Huynh làm gì vậy?! Mau tắt đèn đi.”

Tô Khả Phương thất bại kêu lên, đồng thời rụt cơ thể mình vào trong chăn. Vừa nãy ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy cơ thể Hạng Tử Nhuận trần trụi, nàng vừa thẹn vừa giận nghiêng đầu tránh qua một bên, tức đến mức không nói ra lời.

"Ta chỉ muốn nhìn xem vừa rồi có làm nàng bị thương không thôi.” Hạng Tử Nhuận nói xong liền muốn hất chăn ra kiểm tra cho nàng.

Mặt Tô Khả Phương biến sắc, duỗi hai tay ra kéo chăn che thật cao: "Không cần huynh nhìn!"

Ánh mắt Hạng Tử Nhuận rơi vào tay ngọc che kín dấu hôn xanh tím của nàng, màu mắt chìm chìm.

Cánh tay bị tổn thương nhiều như vậy, trên người chắc chắn càng nhiều hơn.

Tô Khả Phương theo tầm mắt hắn cúi đầu, vừa nhìn máu xông thẳng lên đỉnh đầu.

Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Hạng Tử Nhuận, từ nay về sau huynh ngủ trên sàn nhà cho ta!” 

"Được, từ giờ ta sẽ ngủ trên sàn nhà, nhưng nàng phải cho ta xem vết thương trên người nàng trước đã.” 

Nàng đang bực bội, nên Hạng Tử Nhuận không dám chọc giận nàng, vội vàng nghe theo lời nàng nói, vừa nãy hắn điên thật rồi mới không biết nặng nhẹ như vậy.

"Tự ta bôi thuốc được, không cần huynh quan tâm!"

Biết nàng da mặt mỏng, Hạng Tử Nhuận đành phải tìm một chai dầu thuốc từ trong tủ đặt bên đầu giường, nói: “Được, nàng tự bôi thuốc nhé.”

Nói xong, hắn thành thật mặc y phục tử tế, sau đó tìm một bộ chăn bông cũ trong ngăn tủ trải trên mặt đất, nằm xuống. 

Thấy hắn quay lưng về phía giường nằm ngủ, Tô Khả Phương mới thận trọng vén chăn lên xem xét tổn thương trên người mình.

Vừa nhìn, nàng tức đến mức thiếu chút nữa cắn nát răng ngà.

Tên khốn này, toàn thân nàng từ trên xuống dưới gần như không còn chỗ nào hoàn hảo!

Tô Khả Phương lo lắng Hạng Tử Nhuận lại phát thú tính, cả buổi tối không dám ngủ, thẳng đến khi sắp hừng đông mới thật sự nhịn không được nữa mà ngủ say.

Đang ngủ say, nàng dường như nghe thấy giọng Hạo Nhi, miễn cưỡng nhấc mí mắt lên, nhìn thấy Hạo Nhi đang mặc đồ dày đứng bên giường cười với nàng. 

"Hạo Nhi, sao cháu ở đây?" Tô Khả Phương ngẩn người, mau chóng bò dậy.

"Dượng đón cháu sang đây, cô phụ nói muốn dẫn cháu đi huyện thành chơi!" Vẻ mặt Hạo Nhi hưng phấn nói: "Cô cô mau dậy đi, dượng nói ăn điểm tâm xong chúng ta sẽ đi."

"Đi huyện thành làm gì?" Tô Khả Phương vừa mặc khoác áo ngoài vừa nhíu mày hỏi.

Tên hỗn đản Hạng Tử Nhuận kia hỗn làm trò quỷ gì, cơ thể Hạo Nhi không tốt, thời tiết lạnh giá thế này còn dẫn thằng bé đi xa nhà?

Tô Khả Phương vừa mặc y phục xong, Hạng Tử Nhuận liền đẩy cửa đi vào trong.

"Tỉnh rồi, có cảm thấy nơi nào không thoải mái không?" Hạng Tử Nhuận lo lắng hỏi.

Tô Khả Phương hung hăng lườm khoét hắn: "Nơi nào cũng không khoẻ!"

"Cô cô, sao cô mắng dượng thế?" Hạo Nhi mở to mắt, nghi ngờ nhìn Tô Khả Phương.
Bình Luận (0)
Comment