Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 227

Thật ra lúc trước Hạng Tử Nhuận và Tô Khả Phương đã đặt làm mấy bộ giường gỗ và bàn ghế bằng gỗ bình thường ở tiệm mộc trên huyện thành, ngoài ra cũng có đặt làm mấy cái tủ quần áo, nhưng tiệm mộc chỉ mới đưa mấy cái giường gỗ lớn thôi, những thứ kia vẫn chưa xong.

Buổi tối, hai vợ chồng nằm trên giường lớn trong tân phòng, thấp giọng nói chuyện.

“Thật ra giường của chúng ta không cần làm lớn như vậy.” Nhìn giường lớn đủ cho bốn người ngủ, Hạng Tử Nhuận không khỏi nhớ tới thói quen ngủ của nàng, có chút bất mãn nói.

Tô Khả Phương đâu biết suy nghĩ của hắn, trừng hắn, nói: “Làm gì có ai ngại giường lớn đâu chứ?”

Dừng một chút, nàng lo lắng nói: “Tử Nhuận, ta với chàng nói chính sự đi, lần trước lúc có nạn bão, Liễu Thành chủ đưa đồ trợ cấp cho chúng ta, lần này lại tặng nhiều đồ gia dụng như vậy, ân tình này không nhỏ đâu.”

“Chỉ là việc nhỏ thôi, nàng không cần có áp lực tâm lý.” Hắn không để bụng, hắn giúp Liễu Trường Phong cũng không ít, còn nhiều hơn thế này.

“Tử Nhuận, cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, chúng ta cũng trả một phần lễ đi?”

Nàng không hy vọng sau này Liễu Trường Phong lấy việc này để bức Hạng Tử Nhuận làm chuyện hắn không thích.

Hạng Tử Nhuận rũ mắt nhìn nàng, suy tư nói: “Nàng muốn đáp lễ cũng được, đưa vòng châu bằng gỗ Kim Tơ Nam mà nàng điêu khắc ở huyện thành cho người đem đến cho Liễu Trường Phong là được.”

Đồng ý để cho nàng đáp lễ nhưng cũng không muốn nàng bận tâm chút chuyện râu ria này, thật ra dù bọn họ không đáp lễ lại, Liễu Trường Phong cũng không thể trách bọn họ.

“Liễu Thành chủ cũng tin phật?” Tô Khả Phương giật mình.

Không phải nói Liễu Trường Phong tàn nhẫn độc ác, hơn nữa bạo loạn năm đó không phải vô số người chết ở trên tay hắn sao?

Người như vậy mà cũng tin phật?

“Hắn không tin Phật, nhưng Liễu lão phu nhân thì tin!” Hạng Tử Nhuận nói: “Nàng đừng nhìn Liễu Trường Phong sát phạt quyết đoán, nhưng hắn chính là một đại hiếu tử, mẫu thân hắn chẳng những thích thắp hương bái Phật, còn thích tất cả các đồ liên quan đến Phật, bao gồm Phật tượng, Phật châu, cho nên nếu nàng chịu đem vòng tay Phật châu nàng tự điêu khăc đưa cho Liễu lão phu nhân, Liễu Trường Phong khẳng định sẽ thật cao hứng.”

Vòng tay Phật châu nàng điêu khắc tinh vi độc đáo, Liễu lão phu nhân chắc chắn sẽ thích.

“Đây có gì khó đâu? Ngày mai chàng sai người đem vòng tay Phật châu này cho Liễu lão phu nhân đi.” Vòng tay Phật châu này là thứ nàng điêu khắc mấy buổi tối mới xong, nhưng so với đồ Liễu Trường Phong đưa cho bọn họ căn bản là không đáng nhắc tới.

“Được, ngày mai ta sẽ phái người đưa vòng tay Phật châu đi.” Nói xong, hắn đột nhiên nghiêng người nhìn nàng, ánh mắt cực kì nóng bỏng.

Nàng xem đã hiểu ý hắn, cong môi, chủ động hôn lên.

Đêm nay, phu thê hai người ở trong tân phòng triền miên, cũng không lo bị người khác nghe được, bởi vì nhà ở này thiết kế cách âm hiệu quả thật tốt…

Ngày hôm sau Tô Khả Phương mới vừa rời giường, Lữ thẩm liền bưng nước rửa mặt vào.

Thấy Lữ thẩm vẻ mặt muốn nói lại thôi, Tô Khả Phương mở miệng hỏi: “Lữ thẩm, có chuyện gì sao?”

Lữ thẩm là người trầm ổn biết nặng nhẹ, có thể làm nàng lộ ra biểu tình này chắc chắn đã có chuyện.

Lữ thẩm đóng cửa lại, rồi mới đi đến bên Tô Khả Phương hạ giọng nói: “Tiểu thư, ngày hôm qua yến hội vừa mới bắt đầu Đàm Tiểu Liên liền tới đây, bị ta và Đông Mai đuổi đi, việc này ta không dám để cho Hạng lão phu nhân và cô gia biết.”

Cô gia trong miệng Lữ thẩm chỉ chính là Hạng Tử Nhuận.

Nghe vậy, Tô Khả Phương nhíu mày liễu: “Nàng ta lại đây làm gì?”

“Ta nghĩ chắc nàng nghe nói chúng ta bên này làm tiệc rượu, cho nên mới lại muốn lấy chút thức ăn, tiểu thư người không biết chứ, ngày hôm qua nàng còn đem theo một cái nồi to lại đây đó.” Nói đến đây, Lữ thẩm giống như nuốt phải vô số ruồi bọ ghê tởm: “Ngày hôm qua ta không muốn nàng làm mọi người mất hứng, nên tự chủ trương xé nửa con gà cho nàng ta rồi đuổi đi, tiểu thư người phạt ta đi.”

Đàm Tiểu Liên lúc đầu còn muốn dùng nồi to vơ chút thức ăn trở về, sau lại thấy thái độ cứng rắn của Lữ thẩm và Đông Mai, nhiều một chút đồ ăn cũng không cho, cũng không dẫn nàng đi tham quan tiểu viện, nên mới không tình nguyện rời đi.

Ngày hôm qua mọi người đều vô cùng cao hứng, Lữ thẩm không muốn mọi người vì không người nữ nhân không biết thẹn mà nháo đến không vui, cho nên dù cho tiểu thư muốn trách phạt bà, bà cũng phải ngăn Đàm Tiểu Liên ở bên ngoài.

“Lữ thẩm, bà làm tốt lắm, sao ta lại trách phạt bà chứ? Bà đuổi nàng đi là đúng, nếu không ngày hôm qua nương lại thương tâm, hai anh em Tử Nhuận trong lòng cũng sẽ buồn phiền.” Tô Khả Phương cười nói.

“Tiểu thư, nữ nhân Đàm Tiểu Liên đúng là âm hồn bất tán, làm như vậy hoài cũng không phải biện pháp a.” Lữ thẩm nhíu mày nói.

Mỗi lần bên nhà tiểu thư có hỉ sự, người nọ liền lắc lư chạy tới làm cho người ta ngột ngat, Lữ thẩm hận không thể một cái tát đập cho chết nàng ta.  

Lữ thẩm nói làm Tô Khả Phương suy nghĩ kĩ hơn, Lữ thẩm nhắc nhở không sai, Đàm Tiểu Liên và Kiều Nhậm Phi chính là hai quả bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể nổ cho nàng tan xương nát thịt, nàng muốn nghĩ ra biện pháp vĩnh viễn chặn bọn họ mà không làm cho bà bà và Tử Nhuận khó xử.

Ăn xong cơm sáng, Tô Khả Phương cùng với Hạng Tử Nhuận đi lên đỉnh núi thôn Lâm An, đem cây ăn quả trong không gian nhổ ra trồng lại trên núi, sau đó lại đem cây long nhãn đang ra quả và cây đào trồng xuống vào trong đất nhà mình.

Hạng Tử Nhuận để cho Hạng Thần Tường lưu lại hai mẫu ruộng lúa và hai khối đất trồng rau để trồng trọt, còn những chỗ khác đều trồng mầm cây ăn quả.

Hai vợ chồng không chỉ trồng mầm cây ăn quả ở trong đất cuả mình, chỗ trống trải ở trong thôn đều trồng trúc xanh lấy từ huyện thành bên kia, toàn bộ thôn lập tức rực rỡ hẳn lên.

“Phải nói nha, trong thôn trồng trúc nhìn quả thật không tồi.” Có hương thân từ trong ruộng trở về, thấy hai vợ chồng trồng cây trúc, nói từ đáy lòng mình.

“Đúng vậy, trồng trúc khiến toàn bộ thôn nhìn khác hẳn, càng lúc càng có sinh khí.”

Tô Khả Phương cười với mọi người: “Bây giờ trúc chưa nhiều, chờ sau này trúc lớn thành rừng sẽ càng đep hơn.”

Nàng chẳng những trồng trúc ở trong thôn mà còn tính trồng một mảnh rừng trúc nhỏ trong nội viện nhà mình, chờ đến mùa hè ngồi dưới tán trúc đọc sách mới thật là thích ý.

Bởi vì huyện thành còn có việc, Hạng Tử Nhuận và Tô Khả Phương ở trong thôn ngây người mấy ngày thì rời đi.

Lúc đến huyện thành, Tô Khả Phương liền đi thẳng đến xưởng báo chí, gặp Cao Xuân Dương và Húc Đông, hỏi thăm tình huống của xưởng báo chí mấy ngày nay, rồi nhìn qua ba kỳ báo gần nhất, sau khi thấy không có bất cứ sai lầm gì mới thật sự yên tâm.

Tô Khả Phương đây là một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, nàng thật sự không muốn báo có lỗi nào nữa.

Từ xưởng báo chí đi ra, Tô Khả Phương liền đi về hướng đầu đường bên kia.

Hạng Tử Nhuận hiệu suất thật cao, hắn đã tìm người tới đo đạc chỗ chuẩn bị dựng sạp,

“Dựa theo ý của nàng, mỗi bên dựng mười cái sạp nhỏ, hai bên tổng cộng hai mươi cái, nhiều người như vậy, chỉ cần bảy tám ngày là xong.” Hạng Tử Nhuận báo với nàng.

“Được, sạp làm xong thì sẽ loan truyền tin tức và quảng cáo cho thuê ra ngoài. Đúng rồi, chỉ cần tìm mười lăm quầy hàng là được.” Tô Khả Phương nói.
Bình Luận (0)
Comment