Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 1012

Hòa Ngọc từ trước đến nay là người đại diện cho sự "điên rồ", vậy mà bây giờ chính cậu cũng cảm thấy kế hoạch này điên rồ?

Con mẹ nó, như thế thì rốt cuộc sẽ điên rồ đến mức nào!

Đoàn Vu Thần cảm thấy rằng bây giờ họ đã rất điên, không, từ khi vào phó bản này họ vẫn luôn điên cuồng, anh ta không dám tưởng tượng nếu chuyện điên cuồng hơn xảy ra thì sẽ như thế nào!

Bình luận: "... Hòa Ngọc cũng cảm thấy kế hoạch điên rồ, đậu má, tôi muốn nghe."

Bình luận: "A a a k*ch th*ch quá!"

Tên mặt xám trắng lại nhào tới, Đoàn Vu Thần lấy một cây gậy dứt khoát đứng chắn trước người.

"Ầm..."

Cây gậy bị đối phương bẻ gãy, bàn tay giống như móng vuốt sắc bén kia nhắm thẳng về phía Đoàn Vu Thần. Khúc Vật ở phía sau bất ngờ kéo mạnh, kéo Đoàn Vu Thần ra, va vào chiếc giường có bánh xe ở phía sau.

Cũng may động tác của Khúc Vật nhanh nhẹn, nếu không Đoàn Vu Thần đã bị gã mặt xám trắng bắt được.

Seattle ở bên cạnh chém một đao vào đầu gã mặt xám, Quỳnh dùng hai sợi dây thép nhỏ mảnh đâm vào mắt gã mặt xám, gã mặt xám không thể tránh kịp, chỉ có thể lui mạnh về phía sau vài bước, né tránh công kích của hai người.

Cánh tay máy móc của Eugene bị hai gã mặt xám kiềm chế, hai tay gã dùng sức, thân thể lơ lửng trong không trung, chân đạp về phía sau, đạp cho gã mặt xám lui về phía Lăng Bất Thần.

Mà Lăng Bất Thần chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, cậu ấy ôm đàn cổ bay lên. Bởi vì độ cao hành lang có hạn, trong khoảnh khắc cậu ấy lơ lửng, tốc độ ngón tay của cậu ấy tăng nhanh, năng lượng cường đại được tạo ra từ đầu ngón tay cậu ấy không biến thành đao nữa, mà là xoắn thành dây thừng, trói hai gã mặt xám lại!

Gã mặt xám điên cuồng giãy giụa, sắc mặt của Lăng Bất Thần trở nên tái nhợt, ngón tay gảy dây đàn.

Laners trợn to hai mắt, khuôn mặt vô cảm kia lúc này thế mà lại mang theo vẻ kích động, há miệng: "Cái này... Đây là... Sức mạnh ghê gớm mà ông nghiên cứu sao?"

Ánh mắt tiến sĩ Cam Luân lộ vẻ điên cuồng, nâng cao giọng nói của mình: "Đúng, là sức mạnh này!"

Giọng nói của ông ta bén nhọn, vui mừng đến nỗi khàn đi: "Bắt lấy chúng! Bắt lấy tất cả, một người cũng không tha!"

Trong khi đó.

Bốn gã mặt xám bị mắc kẹt, giúp cho mấy người họ có thời gian rảnh để phân tâm.

Đoàn Vu Thần quay đầu nhìn về phía Hòa Ngọc: "Rốt cuộc kế hoạch điên rồ của cậu là gì?"

Anh ta hơi suy sụp.

Mặc dù tình hình hiện tại cực kỳ cấp bách, nhưng anh ta cũng không muốn đối mặt với kế hoạch điên rồ của Hòa Ngọc lắm.

Gần như anh ta có thể tưởng tượng rằng thậm chí kế hoạch của Hòa Ngọc sẽ còn tồi tệ hơn.

Hòa Ngọc giơ tay đẩy kính, mỉm cười: "Nếu thật sự là không thể tránh được, chúng ta chủ động phối hợp với tiến sĩ Cam Luân đi, có lẽ có thể bớt khổ hơn?"

Khi nói chuyện, tầm nhìn của cậu hướng lên trên, dường như đang nói chuyện với Tiến sĩ Cam Luân.

Trong khi đó, tiến sĩ Cam Luân và cai ngục Laners ở một không gian khác hơi giật mình. Thông qua camera giám sát, Hòa Ngọc đang nhìn về phía hai người, dường như đang nhìn thẳng vào bọn họ!

Sao mà cậu có thể biết chuyện có camera giám sát!?

Laners há miệng, còn chưa nói lời nào, tiến sĩ Cam Luân ở bên cạnh đã giơ tay lên, điều khiển hình ảnh phản chiếu để trò chuyện, kích động nói: "Tất nhiên, các người đều là bảo bối của tôi, tôi sẽ rất tiếc nếu bất kỳ người nào trong số các người chết đi, đừng cố gắng vô ích nữa, đến đây, đến tham gia với tôi."

Đám người Đoàn Vu Thần: "!!!"

Đây không phải là một kế hoạch điên rồ, mà là quá điên rồ!

Eugene cắn răng, gã xoay người dùng cánh tay máy móc chém hai gã mặt xám, sau đó rút cánh tay máy móc lại, nhưng ngay cả như vậy, những người này vẫn chưa chết!

Giống như những con quái vật không sợ chết, không có lý trí, không có suy nghĩ.

Bình Luận (0)
Comment