Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 1030

Hòa Ngọc: "Không phải ở đây có sẵn chỗ để xử lý sao?"

Cậu vươn tay ra, chỉ vào cái vực sâu mà bọn họ vừa mới bò lên.

Ể?

Eugene vỗ vỗ đầu: "Đúng là vội đến ngu ngốc rồi, biện pháp đơn giản như vậy mà tôi không nghĩ tới."

Eugene cứ mãi chiến đấu, vô số lần rơi vào nguy hiểm, vừa mệt vừa đuối sức thế cho nên đầu óc không đủ minh mẫn, không thể nghĩ ra biện pháp đơn giản lại hữu dụng như thế.

Đoàn Vu Thần cười khổ nói: "Tôi cũng thế."

Lăng Bất Thần hít sâu một hơi, nghiêm mặt trói đám người quái dị lại, sợi tơ của Quỳnh lại lần nữa bay ra, cũng đồng thời trói đám người đó lại, sau đó bọn họ dùng sức mà kéo đẩy, ném những người đó xuống dưới.

Lúc này bọn họ không kéo đi được, Eugene nhấc chân lên đá qua: "Đi xuống nhanh lên!"

"Bốp!"

"Bang bang!"

Một chân đá một cái, Đoàn Vu Thần và Seattle cũng tới giúp đỡ, bọn họ chậm trễ thêm một giây thì năng lực chiến đấu sẽ giảm đi một chút, cho nên hành động rất nhanh nhẹn.

Mấy tên người quái dị phiền toái này cứ thế nhẹ nhàng xử lý xong rồi?

Mọi người có hơi hoảng hốt.

Lăng Bất Thần cất đàn đi, lau đi máu tươi đang chảy ở khóe miệng, cậu ấy uống một ngụm thuốc, sắc mặt vốn dĩ tái nhợt cũng trở nên tốt hơn, cậu ấy thở phào một hơi.

Hòa Ngọc nhìn Lăng Bất Thần, cậu ấy lắc lắc đầu.

Thấy vậy Hòa Ngọc yên tâm nhìn đi chỗ khác.

Hoàn cảnh này vô cùng bất lợi cho Lăng Bất Thần, năng lực chiến đấu tự thân của cậu ấy không cao, có thể sử dụng được đàn Ly Trạm hoàn toàn là vì cây đàn này tương đối đặc biệt, có thể điều động năng lượng được.

Hơn nữa, cậu ấy có phương pháp tu luyện của Hòa Ngọc, lúc đánh đàn sẽ huy động lực lượng xung quanh để tấn công.

Trong hoàn cảnh mà "Ngọc khí" ngập tràn khắp nơi như thế này, lại không có "Hòa khí" giúp đỡ thì cậu ấy rất khó chống đỡ.

Hòa Ngọc không muốn chậm trễ thời gian thêm nữa, sau khi dời mắt nhìn sang nơi khác, cậu nhanh chóng đi về một hướng, bước chân vội vàng, bước đi theo mục đích.

Eugene xốc Trấn Tinh lên, nhanh chóng đuổi theo, vừa đi vừa tò mò hỏi cậu: "Cậu đi tìm cầu thang à?"

Nhắc tới cầu thang, sống lưng bọn họ đều hơi phát lạnh, nghĩ mà thấy sợ.

Nhưng Hòa Ngọc lại lắc đầu nói: "Lúc nãy cầu thang biến mất chứng tỏ có người không cho chúng ta sử dụng nó, hẳn là sẽ không tìm được cầu thang ở tầng này, cho dù tìm được đi chăng nữa thì chỉ cần chúng ta leo lên là nó lập tức biến mất."

Mọi người tối sầm mặt, ánh mắt hiện lên sát khí.

Thật sự không cho bọn họ con đường sống...

Hòa Ngọc đi tới một góc rồi dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà: "Cắt ra từ chỗ này đi."

Seattle hơi nghi ngờ hỏi: "Sao lại là chỗ này thế?"

Vẻ mặt Hòa Ngọc bình tĩnh, cái bọn họ nhìn thấy là tình hình của chính tầng này, còn cái ở trong đầu Hòa Ngọc là kết cấu phân bổ của các tầng bên dưới, cậu hình dung kết cấu của toàn bộ nhà giam, tạo thành một bản đồ chi tiết ở trong đầu.

Hòa Ngọc đẩy đẩy mắt kính rồi nói: "Nếu tôi phán đoán không nhầm thì đây chính là cửa cầu thang của tầng bốn dưới lòng đất, cầu thang có thể biến mất, nhưng vị trí của nó ở mỗi tầng sẽ không thay đổi."

Bình Luận (0)
Comment