Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 1039

Đúng thế, buổi sáng lúc bọn họ thảo luận chung, Lăng Bất Thần vẫn chưa kịp phát biểu thủ vệ đã đến gọi bọn họ tập hợp. 

Cũng vì thế, cho đến bây giờ bọn họ đều không biết tối qua Lăng Bất Thần đã làm cái gì.

Ban đầu, bọn họ đã theo bản năng mà loại trừ tình nghi về Lăng Bất Thần, bởi vì chăn của cậu ấy ở trên giường của Annie, hung thủ chắc là sẽ không để lại manh mối rõ ràng như vậy. Mọi người đều bị tình nghi giết Annie, Lăng Bất Thần không cần thiết giấu giếm tin tức của bản thân. Nếu như lúc này cậu ấy giấu giếm, chỉ có thể chứng tỏ... 

Cậu ấy là hung thủ.

Dứt lời, Lăng Bất Thần ngơ ngác, cười khổ: "Tôi không có cơ hội nói mà."

Mọi người nhìn cậu ấy, không có biểu cảm gì. Ánh mắt Khúc Vật tràn ngập sự chất vấn: "Dựa theo kịch bản, anh bị Annie liên lụy nên mới vào nhà giam. Thế nhưng, anh đã bị phán tù 10 năm, còn Annie chỉ bị phán 5 năm, anh ta sắp ra tù, ý định giết người của anh hẳn là mãnh liệt nhất."

Dứt lời, Lăng Bất Thần cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, giải thích: "Các cậu không phải tò mò tại sao tôi kiên quyết đứng về phía Hòa Ngọc sao? Bởi vì đoạn ký ức của tôi là, Hòa Ngọc lấy chăn của tôi, đi giết Annie."

Mọi người: "..."

Ý là hung thủ tối qua là Hòa Ngọc?

Mọi người vẫn nghi ngờ nhìn Lăng Bất Thần, bởi vì họ biết cậu ấy vẫn còn lời muốn nói. Lăng Bất Thần: "Bởi vì Hòa Ngọc cầm chăn của tôi đi, đã làm tôi tỉnh giấc, cho nên tôi phát ra âm thanh khiến cậu lập tức lui về, nằm lại trên giường. Tôi muốn giết Annie, nhưng vì Hòa Ngọc còn tỉnh, nên tôi không ra tay, đoạn ký ức đến đây là hết. Sau đó, chuyện tôi có ra tay hay không, tôi cũng không biết."

Ánh mắt của cậu ấy rất nghiêm túc, không thể nhận ra bất cứ vết tích nói dối. Nhưng cậu ấy nói quá trễ rồi, vấn đề đã rất lớn.

Đoàn Vu Thần hỏi Hòa Ngọc: "Cậu ta có nói xạo không?"

Hòa Ngọc nhìn về phía Lăng Bất Thần, ánh mắt hai người va phải nhau, ánh mắt Lăng Bất Thần dịu dàng, ánh mắt Hòa Ngọc lại sâu không thấy đáy.

Sau giây lát, Hòa Ngọc nhàn nhạt nói: "Cậu ấy không nói dối."

Không, cậu ấy đã nói dối rồi.

Giọng điệu cậu nói rất chân thật, không hề giống với nói dối chút nào, từ trong giọng nói và giọng điệu của cậu ấy, Hòa Ngọc không phán đoán được cậu ấy có nói dối hay không. 

Nếu như là người khác, cậu sẽ lựa chọn tin tưởng.

Nhưng Hòa Ngọc vô cùng hiểu Lăng Bất Thần. 

Người này nhìn có vẻ rất mờ nhạt, không hề có cảm giác tồn tại, thật ra vô cùng thông minh. Phản ứng của cậu ấy, việc đến lúc này cậu ấy mới nói, nội dung cậu ấy nói... 

Đều nói cho Hòa Ngọc một đáp án, Lăng Bất Thần đã nói dối.

Nhưng mà, Hòa Ngọc cũng đã lựa chọn nói dối.

Lăng Bất Thần nhìn về phía những người còn lại, lắc đầu: "Các cậu không thể vì thế mà nghi ngờ tôi, chăn của tôi ở trên giường của Annie, tôi tưởng là các cậu đều sẽ tin tưởng tôi, cho nên tôi không vội lên tiếng."

Tính cách của cậu ấy đúng là không phải người sẽ vội vàng lên tiếng, ngược lại, bởi vì cảm giác tồn tại thấp, cậu ấy luôn không nói chuyện, không phát biểu, khiến người khác cũng sẽ không để ý cậu ấy. Mọi suy luận đều trở nên logic.

Đoàn Vu Thần âm u: "Thế là, Hòa Ngọc chưa kịp giết người đã trở về rồi, hung thủ là cậu hoặc Eugene? Bởi vì Hòa Ngọc còn thức nên cậu không dám ra tay, hung thủ là Eugene sao?"

Eugene cười nhạt: "Mặc dù Annie đứng, Khúc Vật nằm, nhưng Khúc Vật không chết, tôi hoàn toàn không cần phải giết người, dựa theo bối cảnh, tôi và Annie không có thù oán. Cho dù tôi ra tay với gã chỉ vì Khúc Vật, cùng lắm đánh gã bị thương, trên người Annie không hề có vết thương rõ rệt."

Lăng Bất Thần nhàn nhạt trả lời: "Dựa theo bối cảnh, Annie cũng không có thù với Vạn Nhân Trảm và Trấn Tinh. Hành động của chúng ta vào ban ngày sẽ ảnh hưởng chúng ta của đêm hỗn loạn, Annie muốn giết Hòa Ngọc, anh cũng có khả năng giết Annie để đảm bảo an toàn của Hòa Ngọc."

Đôi mắt của Seattle rơi vào trầm tư: "Hình như khả năng của Vạn Nhân Trảm cũng rất lớn."

Quỳnh: "Chúng ta không thể liệt kê người không có ở đây làm sát thủ."

Khúc Vật gật đầu đồng ý: "Đúng, hơn nữa ngược lại, chúng ta nên cố hết sức loại trừ sát thủ, giết..." Giọng nói của anh ta im bặt đi.

Eugene và Lăng Bất Thần cùng lúc nhìn về phía anh ta, mặt vô cảm, ánh mắt đầy lạnh lùng.

Khúc Vật: "..."

Bình Luận (0)
Comment