Hơi thở tuyệt vọng lan tràn ra khắp xung quanh, không ai nói chuyện.
Mặc dù đã trải qua vô số lần sống chết, mặc dù đều là một thế hệ thiên tài trẻ tuổi của Liên Bang, nhưng tâm trí và ý chí kiên định của họ trong lúc này cũng đều không biết phải làm thế nào.
Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng gió thổi vù vù, cùng với tiếng của nhóm cai ngục ở đằng xa.
Lăng Bất Thần nhìn về phía Hòa Ngọc.
Động tác của cậu ấy dường như khiến mọi người bừng tỉnh, tất cả đều nhìn về phía Hòa Ngọc, ánh mắt mang theo chờ mong mà chính bản thân bọn họ cũng không phát hiện ra.
Hòa Ngọc là người đầu tiên phát hiện ra quy tắc ẩn của nhà giam! Nếu không, sau khi bọn họ trực tiếp bắt đầu vượt ngục, thì trong chớp mắt quy tắc kia được kích hoạt sẽ có thể đã bị phòng ngự của nhà giam g**t ch*t rồi.
Cậu phát hiện ra trước, có phải cũng có nghĩa là... Cậu có cách ứng phó hay không?
Đối diện với ánh mắt mọi người, Hòa Ngọc bình tĩnh rũ mắt nhìn thời gian, giọng nói khàn khàn: “Với quy tắc của phó bản, cùng với tối hôm qua khi quy tắc ẩn kích hoạt, tôi đã biết phó bản này còn ẩn giấu ý định giết người diệt khẩu, bây giờ ý định giết chúng ta của phó bản đã hiện ra, nên chúng ta buộc phải ứng chiến.”
Ứng chiến!
Hai chữ này vô cùng đốt lên mọi ngọn lửa trong lòng mọi người.
Nguyên bản quy tắc ẩn, "tất cả đều chết" của phó bản khiến trong lòng bọn họ như bị tưới đầy dầu, không thở nổi. Hiện tại, một câu nói của Hòa Ngọc giống như đổ thêm dầu vào lửa, lập tức bùng cháy!
Tuyệt vọng biến thành tức giận vô tận, mà tức giận lại khiến bọn họ không cam lòng, khiến cho bọn họ tràn ngập ý chí chiến đấu.
Tất cả đều chết?
Mày kêu bọn tao chết, thì bọn tao sẽ cam tâm tình nguyện đi tìm chết sao?
Không thể nào!
Nhưng so với việc không biết ý định giết người của hệ thống, thì ít nhất hiện tại bọn họ đã xác định được chân tướng của phó bản này.
Trong mắt Quỳnh rực cháy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hòa Ngọc: "Đúng vậy, phải ứng chiến, tuyệt đối không để bị khống chế, tuyệt đối không cam chịu số phận."
Cô ta cũng rũ mắt nhìn thời gian, lại ngẩng đầu, giọng nói bỗng trở nên rất rõ ràng: "Vẫn còn một phút rưỡi, bây giờ chúng ta cần phải tìm một nơi thật sự an toàn để vượt qua đêm hỗn loạn."
Không thể nào vượt ngục, cũng có nghĩa là đêm nay bọn họ chắc chắn sẽ không ra ngoài được, bọn họ phải tìm mọi cách tránh đi đêm hỗn loạn sắp đến, là chuyện tất nhiên.
Eugene l**m đôi môi khô khốc: "Không có nơi nào an toàn cả, chúng ta ở đâu thì cũng sẽ bị tiến sĩ bắt được."
Đoàn Vu Thần: "Vậy thì để bị bắt đi, chỉ cần vẫn còn sống."
Hòa Ngọc nhấc chân bước nhanh đến một hướng, để lại một câu: "Tôi cũng không tin quy tắc không có lỗ hổng, chỉ cần có lỗ hổng, thì chúng ta sẽ có cơ hội, đi thôi, các anh vẫn phải lựa chọn kế hoạch điên cuồng cùng với tôi."
Mọi người đồng thời sửng sốt trong giây lát.
Kế hoạch điên cuồng...
Khi ở tầng 9 dưới lòng đất, Hòa Ngọc đã từng đề cập đến kế hoạch điên cuồng.
Khi đó bọn họ kiên định phản đối, bọn họ không muốn trở thành vật thí nghiệm bị người ta nắm giữ sống chết. Nhưng hiện tại, Hòa Ngọc lại lần nữa nhắc tới kế hoạch điên cuồng, trong lòng bọn họ vậy mà đã không còn phản cảm như trước.
Chỉ cần có đường sống, kế hoạch điên cuồng không phải là lựa chọn của bọn họ. Nhưng bọn họ không còn con đường khác, dẫu cho kế hoạch có điên cuồng đến đâu, thì kết cục bất quá cũng chỉ giống như bây giờ nhỉ?
Khi không biết phải làm sao, thì đi theo Hòa Ngọc cùng nhau điên. Dù sao thì, tên này dù có điên, cũng vẫn có thể tìm được một con đường sống, cậu là bộ não của đoàn đội bọn họ.
Bọn họ đã không ít lần cùng nhau điên, vậy cứ tiếp tục điên cuồng hơn một chút.
Dù sao thì, bọn họ cũng không có sự lựa chọn nào khác.