Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 1048

Hòa Ngọc cười, trên gương mặt thanh tú, tái nhợt kia nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp, ánh đèn chiếu lên mắt kính của cậu, ánh sáng lấp lánh, đôi mắt sáng ngời khiến khán giả nhất thời không biết là ánh sáng của thấu kính, hay là ánh sáng trong mắt của cậu.

Giọng nói lạnh lùng của cậu cũng mang theo ý cười và sự tự tin: "Mọi người không cần lo lắng cho tôi, tự mình chống đỡ là được. Cho dù mọi người biến thành bộ dạng gì, chỉ cần mọi người sống sót, thì tôi đảm bảo sẽ đưa được mọi người ra ngoài."

Seattle kinh ngạc, nâng cao giọng: "Cậu có ý tưởng rồi sao? Vừa nãy không phải cậu đã nói không có kế hoạch sao?!"

Cô ta kinh ngạc đến mức muốn ngồi dậy nhìn về phía Hòa Ngọc, nhưng bị còng tay cố định, khiến cô ta không thể ngồi dậy.

Có thể đảm bảo dẫn bọn họ ra ngoài? Cậu đã có kế hoạch mới?!

Hòa Ngọc chớp chớp hai mắt: "Tôi chỉ là đang an ủi mọi người thôi."

Mọi người: "..."

Trong lòng bọn họ giống như nghẹn một hơi, vô cùng khó chịu. 

Nếu như bây giờ bọn họ chết đi, thì nhất định là chết không nhắm mắt!

Không, bọn họ không thể chết được. Hòa Ngọc chưa chắc đã đáng tin, bọn họ phải tự mình chống đỡ!

Nếu hiện tại kiểm tra đo lường máu của mọi người, nhất định sẽ phát hiện máu nóng của bọn họ sôi trào, ý chí vốn có chút tuyệt vọng, bây giờ lại hoạt động cực kỳ mạnh mẽ, trái tim điên cuồng đập loạn.

Bình luận: "... Rất tốt, như vậy rất Hòa Ngọc."

Bình luận: "Cứ cảm thấy cậu ta đang giả vờ, nhưng tôi không có chứng cứ."

Bình luận: "Người như Hòa Thần, không thể nào ngay cả một chút kế hoạch cũng không có... Được rồi, cho dù không có, thì cậu ta cũng có thể nghĩ ra rất nhanh."

Bình luận: “Mẹ nó, nhìn tình hình một chút, thật sự cả đám đều đã hoảng.”

Hòa Ngọc chuyển động cổ tay, đeo còng tay này thật sự không thoải mái, cậu đưa tay lên, để cổ tay thoải mái một chút, rồi sau đó mới mở miệng: "Được rồi, nói chuyện chính đi."

Mọi người: "?"

Nghĩa là vừa nãy không phải đang nói chuyện chính à? Chuyện sống còn mà còn không phải là chuyện chính?

Eugene nghiêng đầu nhìn về phía cậu: "Cậu đang muốn nhân lúc chúng tôi đều còn tỉnh táo, thảo luận chuyện đêm hỗn loạn tối hôm qua, cùng với tin tức tổng hợp về sát thủ?"

Hòa Ngọc nhìn lại gã, ánh mắt tán dương: "Thông minh."

Đoàn Vu Thần hít sâu một hơi, khôi phục lý trí, giọng nói trở nên trầm ổn: "Đúng vậy, tin tức thì nên lập tức chia sẻ, chờ sau khi có người không tỉnh táo, tin tức có thể đạt được sẽ ít đi. Thời gian có hạn, mọi người đều không cần phải che giấu, nói thẳng đi."

Quỳnh bổ sung: "Người nào giấu giếm thì mặc định là sát thủ."

Lời này mang tính chỉ định tương đối mạnh, Lăng Bất Thần biết là nói cậu ấy, lập tức đáp: "Được."

Seattle cũng nói: "Bắt đầu đi."

Lúc này Đoàn Vu Thần mới phát hiện không đúng, ánh mắt toát ra vẻ hoảng sợ: "Khoan đã — Khúc Vật đâu? Có phải chúng ta thiếu một người rồi không?"

Bình Luận (0)
Comment