Giọng nói của Đoàn Vu Thần khàn khàn: "Bắt đầu chia sẻ tin tức đi."
Khúc Vật đã chết, bọn họ dù cảm thấy xúc động cho anh ta, cũng thấy tiếc nuối vì cái chết của anh ta, vì cách chết của anh ta mà tức giận, nhưng cũng âm thầm cảm thấy may mắn - người tối qua chết không phải là mình.
Cảm xúc phức tạp chỉ trong chớp mắt đã lập tức biến mất, bọn họ không có tinh thần tiếp tục cảm thán vì Khúc Vật.
Phó bản nguy hiểm như vậy, người chết tiếp theo rất có thể là bản thân họ. Mà chuyện duy nhất bọn họ có thể làm, đó là mau chóng chia sẻ tin tức, tìm được điểm đột phá trong phó bản này.
Hòa Ngọc khẽ nhắm mắt lại, rồi mở ra lần nữa, trong mắt sáng rực, cậu nhàn nhạt nói: "Lúc tiến sĩ đưa chúng ta đi là hừng đông, tối hôm qua tiến sĩ cũng không đến quấy rầy."
Giọng nói vừa dứt, có người lập tức nín thở. Bọn họ cũng không ngốc, rất nhanh đã hiểu ý của Hòa Ngọc.
Eugene lập tức nói tiếp: "Nói cách khác, đêm hỗn loạn là chuyện tất nhiên xảy ra, trong giả thiết, thời gian chúng ta bị nhốt trong nhà giam chết chóc quá dài, tinh thần bị ảnh hưởng cho nên mới có sự ra đời của đêm hỗn loạn."
Quỳnh phân tích tiếp: "Nói cách khác, đêm hỗn loạn là sự tồn tại của giả thiết hệ thống."
Hai mắt của Seattle sáng lên, bàn tay siết chặt thành quyền: "Đêm hỗn loạn có liên quan đến sát thủ, nó tồn tại có lẽ là vì để cho chúng ta tìm ra sát thủ!"
Khóe miệng Đoàn Vu Thần nở nụ cười trào phúng: “Ha, rõ ràng phó bản cũng đã rất khó, sắp xếp để tất cả đều chết, còn một hai phải sắp xếp thêm giả thiết sát thủ và đêm hỗn loạn, như vậy là sợ chúng ta không chết được, sợ chúng ta không nội đấu.”
Nội đấu.
Đoàn Vu Thần dùng hai chữ này, anh ta xem bọn họ là một đội.
Hòa Ngọc vẫn luôn giữ chủ trương "liên thủ", người ở phía sau màn nhìn có vẻ như không làm gì với trận đấu này, nhưng lại khiến hệ thống quy tắc điên cuồng chia rẽ bọn họ, khiến cho bọn họ không thể hợp tác.
Nhưng quy tắc lại khiến cho bọn họ phải chờ chết, bọn họ dựa vào cái gì mà vẫn tuân thủ theo quy tắc?
Ngay lúc này, cho dù biết giữa bọn họ có sát thủ, thì bọn họ cũng tin tưởng Hòa Ngọc vô điều kiện, kiên định với thái độ hợp tác. Bởi vì bọn họ biết... những người khác cũng suy nghĩ như thế.
Ở trong phó bản này bọn họ là một đoàn đội, cho dù quy tắc có phân hóa như thế nào, thì bọn họ cũng sẽ không thuận theo quy tắc!
Hòa Ngọc hiểu rõ thái độ của bọn họ, tâm trạng trở nên tốt đẹp hơn. Cậu thích người thông minh, bao gồm những người có vẻ không đủ thông minh, nhưng chịu nghe lời.
Cho dù là xuất phát từ tâm lý gì, thì ở đi đến hiện tại, ở trong phó bản như vậy, vẫn còn kiên định thuận theo quy tắc, thì đều là kẻ ngu dốt.
Mà Trấn Tinh, Lăng Bất Thần, Bạc Kinh Sơn sớm đã đứng cùng trận doanh với Hòa Ngọc, họ đều là người thông minh.
Cậu mím môi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cũng đủ rõ ràng: "Tối qua có người giết Khúc Vật, chưa nhìn thấy được thi thể Khúc Vật, cho nên không biết Khúc Vật chết như thế nào."
Cậu dừng một chút, rồi lại nói: "Chỉ có thể thông qua tin tức để phân tích Khúc Vật đã chết như thế nào."
Nghe vậy, từng người một trần thuật:
Eugene: "Tối qua tôi không nhớ đã làm bất cứ chuyện gì."
Lăng Bất Thần: "Tôi cũng không nhớ, tôi vẫn luôn nằm đó."
Đoàn Vu Thần: "Tôi cũng vậy, không có nhớ."
Seattle: "Giống như trên."
Quỳnh: "Trí nhớ của tôi cũng mơ hồ như vậy."
Hòa Ngọc cong môi, bổ sung lời nói của bọn họ: "Xem ra trí nhớ của mọi người đều giống nhau, khi tiến vào đêm hỗn loạn không lâu, nhìn thấy có người đi lại. Quỳnh có lẽ đã nhìn thấy Seattle đi lại, Seattle lại nhìn thấy Quỳnh đi lại. Mà những người còn lại thì nhìn thấy - Khúc Vật đang đi lại, có đúng không?"
Phòng thí nghiệm lập tức yên tĩnh.