Bình luận: "Ha ha ha, nếu không phải là biết Hòa Ngọc chuẩn bị vượt ngục, tôi đã tin lời nói dối của cậu ta rồi."
Bình luận: "Mẹ nó, trong nháy mắt, tôi cũng cảm thấy Hòa Ngọc thật sự muốn làm nhà khoa học điên."
Bình luận: "Ha ha, cậu ta mà nghiên cứu cái quỷ gì chứ, bọn họ bắt buộc phải vượt ngục trước tối nay. Nếu không, tối nay vẫn có người phải chết. Eugene bị kéo đi, Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm không biết sống chết, phòng thí nghiệm này chỉ có năm người, Hòa Ngọc tuyệt đối sẽ không cho phép lại có thêm một người chết nữa."
Đám Đoàn Vu Thần: "..."
Cho nên, rốt cuộc Hòa Ngọc muốn làm cái gì?
Tiến sĩ Cam Luân nhìn Hòa Ngọc, đối phương cũng đang nghiêm túc nhìn ông ta.
Hòa Ngọc mỏng manh, yếu đuối, lại thêm sự thật giá trị sức chiến đấu chỉ ở mức "2" điểm, khiến người khác luôn vô thức thả lỏng cảnh giác với cậu, cảm thấy cậu không làm hại được mình.
Lúc này, cậu với khuôn mặt trắng bệch nhưng hoàn mỹ, thanh tú kia nhìn về phía Tiến sĩ Cam Luân, ánh mắt và vẻ mặt đều biểu hiện đang nghiêm túc, ngôn từ của cậu lại cực kỳ có tính thuyết phục, khiến người ta theo bản năng mà tin tưởng cậu.
Tiến sĩ Cam Luân vẫn cảnh giác nhìn Hòa Ngọc, nhưng tay lại bất giác buông lỏng, giọng nói tràn đầy nghi hoặc: "Cậu có thể giúp tôi như thế nào? Cậu muốn làm thí nghiệm với tôi sao?"
Hòa Ngọc gật đầu, ánh mắt rất chân thành: "Đúng vậy, thí nghiệm vĩ đại như vậy, đương nhiên tôi cũng muốn tham gia. Với lại, tôi có thể giúp tiến sĩ, tôi biết vấn đề của tiến sĩ ở đâu, tự nhiên cũng có thể giúp đỡ giải quyết nó."
Cậu hơi ngửa đầu, chiếc cổ mảnh khảnh nhưng yếu ớt bị tiến sĩ bóp lấy, giống như bản thân cậu, không hề có sự uy h**p nào.
Không thể không nói, Tiến sĩ Cam Luân động lòng rồi.
Ông ta buông tay, cụp mắt, ánh mắt sâu không thấy đáy: "Cậu muốn làm trợ lý cho tôi, mục đích của cậu là gì?"
Ánh mắt Hòa Ngọc có hơi thay đổi, sự kích động rất rõ ràng, giọng nói cũng bất giác cao lên: “Tôi muốn tiến sĩ giúp tôi, giúp tôi đổi cơ thể yếu ớt này, giúp tôi trở thành thần.”
Bình luận: "Kỹ năng diễn của Hòa Ngọc, thật quả là con mẹ nó quá đỉnh."
Bình luận: "Không đúng, đây không phải là diễn, chẳng lẽ cậu ta thật sự muốn giúp Tiến sĩ Cam Luân làm thí nghiệm, sau đó thăng cấp sức chiến đấu của bản thân, rồi tìm cách hoàn thành nhiệm vụ?"
Bình luận: "Vãi, vậy thì chắc chắn không phải là chuyện ngày một ngày hai có thể hoàn thành, buổi tối bọn họ sẽ có người chết mà!"
Bình luận: "Chỉ cần Tiến sĩ Cam Luân giúp cậu ta, người chết vào buổi tối chắc chắn sẽ không phải là cậu ta, trong đêm hỗn loạn Hòa Ngọc cũng an toàn."
Tiến sĩ Cam Luân thả lỏng, con người chỉ cần có lòng tham, quả nhiên rất dễ khống chế.
Ông ta lại ngồi xuống ở bên cạnh giường, hỏi Hòa Ngọc: "Cậu nói phương hướng của tôi có vấn đề, rốt cuộc là vấn đề ở đâu? Cậu nói trước đi."
Đây quả thật là một người say mê nghiên cứu, không phải là người tốt, nhưng cũng chấp nhận lắng nghe các ý kiến phản bác liên quan đến nghiên cứu của mình. Chẳng sợ ông ta cảm thấy phương hướng của mình là đúng hay sai, cũng không ngần ngại lắng nghe vài lời của Hòa Ngọc.