Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 1063

Trước sự kinh ngạc của Đoàn Vu Thần và Seattle, Hòa Ngọc vẫn luôn giữ sự bình tĩnh từ đầu đến cuối.

Dường như sự sống chết của những người nằm trên giường bệnh này không liên quan gì đến cậu, đến cả một ánh mắt dư thừa cũng không có.

Đoàn Vu Thần và Seattle hốt hoảng một phen, nhưng cuối cùng họ vẫn không nói gì, nín thở và giữ nguyên trạng thái im lặng.

"Được, vậy thì thử xem." Tiến sĩ Cam Luân nhìn Hòa Ngọc thật lâu.

Nếu tháo chiếc vòng tay và làm thí nghiệm cho ra kết quả hoàn toàn khác, đối với ông ta mà nói, nó thực sự sẽ mở ra cánh cửa đến một thế giới mới, và thí nghiệm của ông ta sẽ đạt được tiến bộ vượt bậc. Tiến sĩ là một người cuồng thí nghiệm, và ông ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì có thể giúp ích cho thí nghiệm.

Chiếc vòng tay tốn biết bao nhiêu sức lực của Quỳnh, bây giờ lại chuẩn bị được tiến sĩ chủ động gỡ bỏ.

Tiến sĩ Cam Luân cho người dùng sợi xích kiên cố trói Quỳnh lại, thuốc được đặt sang một bên. Ông ta đưa tay chạm vào cổ tay cô ta, chỉ cần ông ta mở còng tay ra thì Quỳnh sẽ được tự do trở lại.

Đèn trong phòng thí nghiệm sáng lạ thường, đủ loại các máy móc thiết bị được gắn trên người cô ta, Quỳnh nằm im trên giường, bên cạnh là thuốc mà tiến sĩ muốn tiêm cho cô ta... Cảm giác này rất tồi tệ, khiến người ta vô thức kháng cự.

Nếu bây giờ giết ông tiến sĩ... 

Họ có thể sống sót không?

Gương mặt Quỳnh dần trở nên vô cảm, mấy ngón tay khẽ động đậy, rõ ràng rằng, chỉ cần tiến sĩ vừa mở còng tay, trên tay cô ta sẽ lập tức xuất hiện những sợi tơ. Đến khi đó, chỉ cần tay cử động, những sợi tơ sẽ bay qua cắt đứt cổ tiến sĩ, đoạt lấy mạng ông ta!

Nhưng lúc này, tiến sĩ đang mở còng tay thì dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn về phía Hòa Ngọc: "Cậu muốn cởi trói sao?"

Giọng ông vẫn đều đều, như thể đó chỉ là một câu hỏi bình thường.

Thăm dò. 

Ông đang thăm dò Hòa Ngọc!

Cởi trói, không bị vòng tay hạn chế thì Quỳnh có thể sử dụng trang bị, vả lại, năng lực chiến đấu của cô ta cũng khá cao, đây là thông tin mà tiến sĩ đã biết vào ngày hôm qua.

Hòa Ngọc hơi rũ mắt, gần như không chút chần chừ: "Chúng ta muốn thí nghiệm thì nên cởi nó ra."

Ngay lập tức, giọng cậu thay đổi dưới ánh mắt nặng nề của tiến sĩ: "Có điều, sau khi mở khoa, cô ta có thể sử dụng trang bị, điều này có thể đe dọa đến tiến sĩ. Tôi đề nghị nên sớm chuẩn bị. Hoặc là, tiến sĩ có thể tiêm cho cô ta một loại thuốc khiến cô ta không thể di chuyển?"

Câu trả lời này là vô cùng hoàn hảo.

Nghe vậy, tiến sĩ dời mắt đi, sự nghi hoặc trong mắt tiêu tán, trên mặt lộ ra nụ cười tràn đầy tự tin: “Không cần tiêm bất kì loại thuốc nào khác, cũng không thể phá hủy cơ thể thí nghiệm của tôi. Đừng lo lắng, cô ta không thể đe dọa tôi được đâu.”

Vừa dứt lời, Quỳnh cảm giác như có cái gì đó xuất hiện, thân thể trở nên cứng đờ khi bị dây xích trói buộc. Có thứ gì đang kẹp cổ cô ta. Tuy cô ta không thể nhìn thấy, nhưng cô ta cảm nhận được sự đe dọa.

Tiến sĩ Cam Luân cúi nhìn cô ta, vì trải qua nhiều năm làm thí nghiệm cho nên đôi bàn tay của ông ta hơi nhăn nheo. Đôi tay này vươn ra, cắt ngang cổ cô ta, một cách lạnh lùng như lưỡi dao cứa qua, khiến người ta lạnh cả sống lưng.

Ông ta nói bằng giọng lạnh lùng: "Mặc dù tôi cởi trói cho cô, nhưng không có nghĩa cô có thể sát thương tôi, chỉ cần cô sử dụng trang bị, cổ họng của cô sẽ lập tức bị cắt..."

Răng rắc.

Vòng tay của Quỳnh đã được tháo ra, nhưng cô ta không dám cử động một chút nào.

Cô ta đổi tầm nhìn, đôi mắt chuyển hướng nhìn về phía Hòa Ngọc, bắt gặp một đôi mắt to tròn xinh đẹp mà trầm tĩnh, trong phút chốc, Quỳnh đã thấy yên tâm hơn.

Cô ta nhắm mắt lại, cảm nhận thuốc truyền vào trong cơ thể mình, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, cố kiềm chế sự giãy giụa và phản kháng dữ dội.

Bình Luận (0)
Comment