Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 1065

Hòa Ngọc không giãy giụa, khẽ mỉm cười: "Tiến sĩ, tôi đã nói rồi, giá trị của tôi không nằm ở đối tượng nghiên cứu thí nghiệm, mà chính là nằm trong cách làm thí nghiệm."

Tiến sĩ kiềm chế sự kích động: "Chỉ cần cậu giúp tôi hoàn thành thí nghiệm tạo thần, tôi sẽ biến cậu thành thần!"

Hòa Ngọc cười với giọng lạnh lùng: "Rất vinh dự."

Tiến sĩ Cam Luân nhìn các thiết bị khác nhau bên cạnh, kiểm tra số liệu của một số người, đặc biệt là của Quỳnh và Lăng Bất Thần.

Giọng ông ta có chút ngờ vực: "Thuốc khi đã được hấp thu, một liều bằng 100 năng lực chiến đấu cá nhân, năng lực chiến đấu cá nhân của họ đã tăng thêm 100, nhưng tại sao sự tăng trưởng vẫn chậm như cũ?"

Không đợi Hòa Ngọc trả lời, ông ta lại lẩm bẩm: "Chẳng lẽ họ thực sự đang hấp thu thần lực bên ngoài? Tạo thần... Không phải chỉ giới hạn ở bản thân thôi sao?"

Hòa Ngọc cũng nhìn số liệu, có chút kinh ngạc, hỏi: "Chắc chắn có thể hấp thu năng lượng bên ngoài, nhưng tốc độ tăng lên cũng không xem là chậm, chuyện gì thế này?"

Tiến sĩ Cam Luân: "Đương nhiên là vì năng lượng dưới lòng đất dồi dào!"

Nói đến đây, trong mắt ông ta lóe lên một tia gì đó, rồi thản nhiên nói: "Phòng thí nghiệm có nguồn năng lượng vô tận, đương nhiên là không giống với bên ngoài."

Hòa Ngọc chợt hiểu ra: "Thì ra là thế."

Mặt cậu thần sắc không đổi, nhưng đôi mắt lại sâu không thấy đáy, tròng kính không viền phản chiếu ánh mắt nghiêm nghị.

Bình luận: "Cái phòng thí nghiệm này có vấn đề."

Bình luận: "Quá rõ ràng rồi, vả lại Hòa Thần chắc chắn đã phát hiện ra."

Bình luận: "Hòa Thần không quan tâm đến Đoàn Vu Thần và Seattle sao? Hai người đó còn đang giãy giụa..."

Bình luận: "Không sao, chỉ có một liều thuốc, bọn họ có thể chống cự được."

Tiến sĩ Cam Luân lấy ra thêm bốn liều thuốc, tiêm hai liều vào cơ thể của Quỳnh và Lăng Bất Thần, đặt hai liều còn lại bên cạnh Đoàn Vu Thần và Seattle, hiển nhiên là đang chờ tiêm sau.

Nửa giờ sau, Đoàn Vu Thần và Seattle đã chống đỡ được, Tiến sĩ Cam Luân lại tiêm cho hai người họ.

Một giờ sau, Lăng Bất Thần và Quỳnh hồi phục trở lại, hấp thụ thuốc và lấy lại bình tĩnh, trong khi Đoàn Vu Thần và Seattle vẫn còn đang vật lộn.

Thuốc mà Tiến sĩ Cam Luân mang đến đã dùng hết, ông ta đứng dậy: "Cậu hãy trông chừng họ, tôi đi lấy thuốc, ha ha, thí nghiệm của tôi nhất định sẽ thành công, và họ sẽ là bàn đạp trên con đường thành công của tôi!"

Nói xong, Tiến sĩ Cam Luân hào hứng rảo bước ra ngoài, có thể nhận thấy tâm trạng vô cùng tốt của ông ta từ chiếc áo blouse trắng đung đưa.

Hòa Ngọc điềm tĩnh gật đầu.

Sau khi Tiến sĩ Cam Luân rời đi, cậu đến ngồi xuống cạnh Quỳnh. Quỳnh đột nhiên mở to mắt, đôi mắt đỏ như máu nhưng vẫn tỉnh táo.

Cô ta nhìn Hòa Ngọc, đang định nói thì Hòa Ngọc đưa tay để lên môi, nhẹ nhàng nói: "Hãy nghe kỹ xem tiến sĩ đi đâu..."

Quỳnh lập tức nằm im, cẩn thận chăm chú lắng tai nghe, thính giác của cô ta tốt hơn Hòa Ngọc nhiều, vừa rồi lại được tăng thêm một chút.

Một lúc lâu sau, giọng cô ta khàn khàn: "Ông ta đi về phía trước, vào một phòng thí nghiệm khác, sau đó tiếng bước chân biến mất, không biết là đi lên hay đi xuống, người cũng không còn ở bên trong nữa."

Dù nói là không biết, nhưng cả hai đều có thể đoán được... 

— Là đang đi xuống.

Họ đã nhìn qua phía trên, trong phòng thí nghiệm này, thứ duy nhất họ chưa nhìn thấy chính là dưới lòng đất, tầng thứ mười dưới lòng đất.

Bình Luận (0)
Comment