Tiến sĩ Cam Luân thoáng sửng sốt, khẽ thì thầm: "Đúng vậy, đó là một cơ thể thí nghiệm rất tốt, tố chất cơ thể này là cái tốt nhất mà tôi từng thấy. Hơn nữa, cậu ta cũng chịu đựng được nhiều loại thuốc nhất."
Nói đến đây, ông ta nhìn Hòa Ngọc: "Đáng tiếc, cậu ta đã thất bại."
Ánh mắt Tiến sĩ Cam Luân sắc bén: "Cậu đừng hỏi nữa, bọn họ không thể sống sót trốn ra ngoài đâu, nếu muốn sống thì phải hợp tác với tôi."
Nghe vậy, Hòa Ngọc nhún vai: "Được, tôi sẽ hợp tác với tiến sĩ."
Giọng cậu thay đổi: "Vậy thì với tư cách là trợ lý của tiến sĩ, tôi cũng nên được ăn cơm trưa chứ?"
Tiến sĩ Cam Luân ngó người ra, rõ ràng ông ta không ngờ Hòa Ngọc lại chuyển chủ đề nhanh đến vậy.
Lập tức, ông ta nhíu mày: "Ăn cơm gì chứ? Uống một liều thuốc dinh dưỡng là được rồi, thuốc dinh dưỡng ở bên kia hết, cậu tự đi mà lấy."
Trong mắt Hòa Ngọc tràn đầy sự đồng tình: "Mấy viên thuốc dinh dưỡng không mùi không vị, thật nhàm chán, vẫn nên ăn cơm thì hơn. Đồ ăn của nhà giam cũng không tệ, nếu ở phòng thí nghiệm không có cơm, vậy tôi đi lên tầng trên kiếm nhà ăn được không?"
Tiến sĩ Cam Luân: "..."
Bình luận: "Hahaha, cạn lời rồi chứ gì, lúc đầu khi nghe Hòa Ngọc nói muốn ăn muốn ngủ, chúng tôi cũng phản ứng như vậy."
Bình luận: "Những lúc nguy nan như này, cậu ta vẫn còn tâm trạng để ăn, chậc chậc."
Bình luận: "Không hổ danh là Hòa Ngọc!"
Cuối cùng, Tiến sĩ Cam Luân cũng không để cho cậu lên tầng, mà nhờ người mang cơm hộp xuống.
Hòa Ngọc ngồi ở chỗ giữa hai phòng thí nghiệm, ăn trong im lặng.
Sau khi ăn xong, cậu đứng dậy, chỉnh lại bộ đồ tù nhân trên người, ngồi thẳng lưng, khí khái ung dung, cúi nhìn đồng hồ, uể oải cất tiếng: "Lại đến giờ làm rồi, ăn no mới có thể làm việc được."
Nói xong, cậu nhấc chân bước về phía trước.
Tầng này chỉ có hai phòng thí nghiệm, nhưng cũng không phải không có những phòng khác. Đối diện với khu vực chính giữa, cũng là đối diện với thang máy dịch chuyển, còn có một phòng khác, là một căn phòng bình thường, không phải phòng thí nghiệm của tiến sĩ.
Mà bấy giờ, Eugene đang bị nhốt trong căn phòng đó.
Có hai gã thủ vệ canh cửa, mặt không cảm xúc đứng ở trước cửa, bất động.
Khi Hòa Ngọc đi ngang qua, Eugene ngoác mồm mắng chửi: "Hòa Ngọc! Cậu vậy mà đã nương nhờ tên tiến sĩ, cậu tưởng làm thế là có thể sống sót hả? Tôi nói cho cậu biết, không thể đâu, cậu là thế chính là nối giáo cho giặc, sớm muộn cũng sẽ nhận quả báo!"
Nghe vậy, Hòa Ngọc dừng bước, đi về phía cửa.
Cậu không đi vào, nên thủ vệ cũng không ra tay ngăn cản.
Hòa Ngọc cười khẩy: "Anh đang ghen tị vì tôi có thể sống sao? Giờ tôi đã là trợ lý của tiến sĩ, chỉ cần một lời nói của tôi, lập tức có thể lấy mạng của anh. Anh không phải vật thí nghiệm của tiến sĩ, ông ta sẽ không coi trọng tính mạng của anh đâu."
Eugene tiếp tục điên cuồng: "Ngon thì nhào vô, cậu có bản lĩnh thì giết tôi đi, đồ rác rưởi!"
Hòa Ngọc nổi giận, nhấc chân đi thẳng qua mấy gã thủ vệ, bước đi vội vã.
Hai tên thủ vệ nhìn nhau, tự hỏi không biết có nên ngăn lại không.
Hòa Ngọc giơ tay lên, tát một vố vào mặt Eugene, Eugene trừng to đôi mắt trắng tròng đen, không thể tin vào mắt mình.
Bình luận: "Hả???"
Bình luận: "Mẹ kiếp, Hòa Ngọc tát Eugene một cái!!"
Bình luận: "Sốc! Chưa bao giờ thấy trong đời, họ vậy mà lại đối đầu nhau."
Bình luận: "Mẹ kiếp, mẹ kiếp, chuyện gì thế này?!"
"Số 1..." Thủ vệ cau mày ngăn lại.
Hòa Ngọc hất cổ tay một cái, ngước mắt nhìn bọn họ, trong mắt hiện rõ vẻ giận lẫy: "Tôi là trợ lý của tiến sĩ, lẽ nào không thể dạy dỗ vật thí nghiệm sao? Các người không nghe thấy hắn mắng tôi sao?"
"Rác rưởi!" Eugene lại mắng một câu.
Thủ vệ đối mặt nhìn nhau, một lúc sau mới nói: "Tiến sĩ không có nói gì hết..."
Anh mắt Hòa Ngọc lạnh lùng: "Tôi chỉ dạy dỗ hắn một chút mà thôi, cũng không muốn tổn thương hắn, tiến sĩ sẽ không nói gì đâu."
Dứt lời, cậu lập tức tóm lấy tóc Eugene.
Thủ vệ đang định nói gì đó, Hòa Ngọc đột nhiên cười như không cười nhìn bọn họ: "Tiến sĩ thiếu vật thí nghiệm, tôi cảm thấy hai người các người cũng rất thích hợp."
Hai gã thủ vệ đồng thời thấy lạnh sống lưng, cuống quýt lùi lại, đứng canh ở cửa.
Mười phút sau, Hòa Ngọc rời khỏi phòng.
Sau khi bị đánh đập một trận, Eugene mặt mũi bầm dập nằm trên giường, vẫn chửi bới và lăng mạ Hòa Ngọc.
Hai gã thủ vệ nhìn nhau.
... Giống như chưa có gì xảy ra?
Ngay lập tức, cả hai thả lỏng người, đứng canh cửa với vẻ mặt vô cảm như cũ.