Đám người Hòa Ngọc nhảy xuống tầng mười dưới mặt đất, đám quái vật mặt xám trắng phía sau hoàn toàn bắt kịp họ. Cùng lúc đó, trong nháy mắt khi bọn họ nhảy xuống, đám quái vật trước đó còn đang chờ thời cơ lại cùng với mấy gã mặt xám đồng loạt nhào lên, bọn họ vừa đáp xuống đất còn chưa kịp nắm rõ tình huống xung quanh đã phải lao vào cuộc chiến tiếp theo.
Hòa Ngọc và Trấn Tinh được mọi người bảo hộ bên trong.
Trước sau đều là nguy hiểm.
Hòa Ngọc cõng Trấn Tinh, tầm mắt đảo qua tầng mười. Cấu trúc của tầng 10 khác biệt, nhỏ hơn một phần ba so với tầng chín. Nơi họ đáp xuống là một sảnh lớn, họ hiện đang đứng ở mép đại sảnh, phía sau lưng là bức tường. Đằng trước là một căn phòng thí nghiệm không lớn, và bên cạnh nó là một con đường mòn nhỏ hẹp, kéo dài vô tận không biết dẫn về phía nào.
Bóng tối sâu thẳm, không thấy rõ lối đi.
Khi Hòa Ngọc vừa nhìn thấy con đường kia thì trong nháy mắt cậu đã nhận ra đó là lối ra. Hay nói cách khác, chỉ cần qua được đại sảnh, qua phòng thí nghiệm, rồi qua con đường đó thì họ sẽ thành công vượt ngục mà không kích hoạt phòng thủ của ngục giam.
Mấy tên quái vật mặt xám đã gặp trước đó và đám quái vật mới, mấy gã mặt xám giữ chân bọn Eugene. Họ đều đã được cường hóa nên sức chiến đấu cũng tăng lên, nhưng đám quái vật đối mặt với họ cũng đã được cường hóa.
Họ đều biết đường ra nằm ở bên kia, nên vừa lo chiến đấu vừa đi về hướng lối ra.
Hòa Ngọc đi theo họ tiến về phía trước nên không hề chú ý tình hình chiến đấu, đôi mắt cậu gắt gao nhìn chằm chằm vào căn phòng thí nghiệm. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì Tiến sĩ Cam Luân chắc hẳn đang ở trong đó.
Hiện tại ông ta đang làm gì? Cũng không khó đoán, ông ta đang muốn dùng hết thảy biện pháp để g**t ch*t họ.
Ngay lúc này, một tiếng "răng rắc" vang lên, cửa phòng thí nghiệm đột nhiên mở ra.
Tiến sĩ đứng ở cửa, ông ta lạnh lùng nhìn đám người Hòa Ngọc với đôi mắt thâm độc.
Hòa Ngọc đột nhiên có một loại dự cảm xấu nhưng cậu vẫn giữ vẻ thong dong bình tĩnh như lúc trước, dường như hết thảy đều nằm trong tay cậu, cậu mang theo ý cười nói: "Tiến sĩ, bọn tôi thật sự không có ác ý chỉ là muốn mượn đường xíu thôi."
Tuy rằng biết đối phương sẽ không đồng ý nhưng cậu vẫn muốn thử một phen.
Nghe vậy, Tiến sĩ Cam Luân cười lạnh: "Nếu như các người thoát ra từ chỗ này sẽ làm bại lộ hết bí mật của tôi mất, chỉ cần có tôi ở đây thì không một ai có thể sống sót bước ra khỏi nhà tù chết chóc này."
Hòa Ngọc thở dài, cậu biết cho dù có nói như thế nào thì Tiến sĩ Cam Luân cũng sẽ không tin. Hiện tại, đối phương chỉ muốn mạng của bọn họ.
Đôi mắt của Hòa Ngọc đằng sau cặp kính bỗng dưng lóe lên, cậu cất cao giọng: "Đi thẳng đến đường mòn!"
Đoàn Vu Thần và Eugene phía trước khựng một nhịp rồi lập tức sống chết lao về phía trước. Lăng Bất Thần cũng ôm đàn tiến về phía trước, tiếng đàn phát ra uy lực còn lớn hơn so với trước, mạnh mẽ quét sạch những kẻ chắn đường.
Hòa Ngọc cõng Trấn Tinh nhanh chóng chạy đi, trong chớp mắt bọn họ đã vọt tới trước cửa đường mòn.
Mà lúc này, Tiến sĩ Cam Luân lại lộ ra một nụ cười kỳ quái, ông ta lập tức đóng cửa phòng thí nghiệm dường như muốn chặn bọn họ ở bên ngoài.
Kỳ quái.
Đồng tử Hòa Ngọc co rụt lại.
"Đùng đùng."
Tiếng bước chân rõ ràng vang lên, bên trong đường mòn thế mà có một người bước ra.
Trong nháy mắt khi thấy tên đó, sắc mặt mọi người đều biến sắc.
Thân hình vạm vỡ còn cầm theo một cây rìu khổng lồ, cùng với vô số vết sẹo trên khuôn mặt điển trai kia không thể nào quen thuộc hơn được nữa.
Vạn Nhân Trảm.
Là tên Vạn Nhân Trảm đã biến mất hai ngày nay.