Hòa Ngọc cười vui vẻ: "Còn một phút, có lẽ đêm này trong số chúng ta còn có người nhận được tin sát thủ, muốn ở lại xác nhận không?"
Sắc mặt Trấn Tinh rất khó coi, nhìn chằm chằm Hòa Ngọc: "Hòa Ngọc, đừng có nói đùa, giờ phải làm sao?"
Lăng Bất Thần nhíu mày: "Không có cậu, chúng tôi không đi khỏi nơi này, tất cả đều chỉ là suy đoán của cậu, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài, đánh cược một lần chuyện sát thủ không chết, hoặc sát thủ đã chết."
Eugene dùng cưa điện chạm vào tường, trầm mặt mắng to: "Đậu má, con mẹ nó chó hệ thống!"
Seattle đỏ bừng mắt.
Đoàn Vu Thần giơ tay nện lên tường.
Quỳnh nhìn chằm chằm Hòa Ngọc, giống như nhìn chằm chằm cọng rơm cứu mạng: "Anh có cách, đúng không?"
Vào giây phút này, bọn họ nảy ra cùng một suy nghĩ...
Ở lại một đêm, nghĩ ra cách.
Bình luận: "Thật sự quá cảm động, sau khi Hòa Ngọc nói chính mình là sát thủ, những người này thế mà lại không ra tay."
Bình luận: "Bọn họ thực sự đã trở thành đồng đội, lo lắng cho nhau, tương trợ lẫn nhau."
Bình luận: "Còn một phút, vậy mà không ai rời đi."
Bình luận: "Lại khóc nữa, quy tắc rác rưởi, đúng là không phải người!!"
Bình luận: "Vốn dĩ quy tắc không phải người, là gia súc!!"
"Tôi rất vui khi mọi người không lựa chọn lập tức giết tôi, nhưng, tôi đã nói, tôi muốn mang mọi người cùng rời đi."
Hòa Ngọc liếc nhìn mọi người, âm thanh mỉm cười: "Mấy người đoán vì sao tôi còn lải nhải với mọi người đến khi còn lại 40 giây?"
Mọi người sửng sốt, ngơ ngác nhìn cậu.
Hòa Ngọc giơ tay, hai ngón tay thoáng giơ lên, mi mắt cong cong...
"Bởi vì tôi đang đợi phiếu."
"Các vị, lát nữa gặp ở trạm trung gian."
Lúc này, cậu vừa ngầu vừa đẹp trai, tỏa sáng lấp lánh.
Nói xong, thân hình của cậu biến mất tại chỗ.
Đồng thời, một âm thanh thông báo quen thuộc vang lên bên tai bọn họ...
[Chúc mừng số 2333 Hòa Ngọc đến từ Lam Tinh thăng cấp vào top 100! Số vị trí còn thừa 51/100.]
Mọi người: "..."
Eugene nghẹn họng nhìn trân trối: "Cậu ta đủ 8 triệu phiếu?! Là 8 triệu phiếu đó!!"
Trên mặt Trấn Tinh nở một nụ cười xán lạn: "Hòa Ngọc chưa bao giờ tiêu hao số phiếu của cậu ta, đây là lần đầu tiên cậu ta sử dụng, cũng là lần cuối cùng sử dụng."
Vòng bán kết tiếp theo, người xem không thể bỏ phiếu. Đây là lần đầu tiên Hòa Ngọc sử dụng, cũng là lần cuối cùng, cậu không dùng vì chính mình, mà dùng vì bọn họ. Tiêu hao phiếu ở thời điểm quan trọng nhất. Bảo vệ nhiều mạng sống nhất.
Quỳnh: "Hơn nữa, vừa rồi anh ta đóng cửa phòng thí nghiệm lại, khẳng định muốn phiếu từ người xem."
Bóng dáng Lăng Bất Thần lóe lên, lao về phía cánh cửa, đồng thời để lại một câu... "Còn 5 giây, còn muốn tiếp tục nói à?"
Dứt lời, mọi người cùng lao về phía cánh cửa, thân hình nhanh như chớp, trên mặt đều mang theo nụ cười tươi rói.
Lúc này, tất cả mọi người đều rất vui vẻ.
Còn sống, thật tốt.