Hòa Ngọc lười nhìn gã, dùng ánh mắt đầy dò xét nhìn xung quanh, vẻ mặt trầm tư, không tham gia vào cuộc thảo luận của họ.
Bạc Kinh Sơn cau mày: "Tuyết vẫn đang rơi."
Tuyết vẫn đang rơi, việc dọn sạch tuyết gần như là bất khả thi.
Eugene cũng đang quan sát, quay đầu lại lắc đầu: "Không, mọi người không thấy tuyết rơi nhỏ hơn lúc chúng ta mới đến sao? Theo lý mà nói, tuyết trên đỉnh núi hẳn phải nhiều hơn chứ."
Càng lên cao tuyết càng nhiều.
Nhưng ở đây, tuyết lại rơi ít hơn...
Seattle chợt nhận ra: "Nói cách khác, khi mặt trời mọc, nhiệt độ bên ngoài tăng lên, tuyết sẽ ngừng rơi!"
Trấn Tinh vươn tay, bắt lấy tuyết, gật đầu nói: "Đúng vậy, tuyết rơi càng ngày càng nhỏ, đợi lát nữa nhiệt độ đạt tới cao nhất, nhất định sẽ ngừng rơi."
Ánh mắt Vạn Nhân Trảm sáng lên: "Vậy thì chúng ta ở đây đợi đến khi tuyết ngừng rơi rồi dọn tuyết đi."
Mọi người: "..."
Lăng Bất Thần nhàn nhạt thở dài: "Đợi đến khi tuyết ngừng rơi mới bắt đầu thì đã quá muộn. Bây giờ tuyết có rơi hay không không phải là việc quan trọng đối với chúng ta, quan trọng là lát nữa tuyết có rơi hay không."
Vạn Nhân Trảm nghe xong, chợt hiểu ra.
Cách Đới hắng giọng một cái, sau đó lấy ra một món trang bị, sử dụng nó như một công cụ thông thường, cuộn quả cầu tuyết lại với nhau, càng cuộn càng to, rồi sau đó lăn xuống núi...
Đây là nguồn cảm hứng mà gã có được từ Hàn Băng thú.
Những người khác lập tức di chuyển. Trấn Tinh nâng Hòa Ngọc ngồi lên Hàn Băng thú, nhẹ giọng nói: "Cậu ngồi đây nghỉ ngơi, chờ chúng tôi."
Eugene: "Ha ha ha, Ngọc Ngọc, cuối cùng cậu cũng không phát huy được tác dụng nữa rồi."
Vạn Nhân Trảm cứng cổ mở miệng: "Với năng lực chiến đấu kém cỏi kia của mày, mày nên nghỉ ngơi đi, đừng làm loạn thêm."
Hòa Ngọc: "..."
Lăng Bất Thần: "Mặc kệ bọn họ, cậu có lạnh hay không?"
Hòa Ngọc lắc đầu, quấn áo khoác Hàn Băng thú quanh người: "Tôi không lạnh, bộ quần áo này rất ấm áp."
Cậu bình tĩnh dặn dò họ: "Cẩn thận một chút, kẻo ngã xuống là chết luôn đấy."
Eugene híp mắt: "Ngọc Ngọc, cậu là đang quan tâm chúng tôi sao?"
Hòa Ngọc cười không đáp.
"Ha ha ha ha ha." Tâm trạng của Eugene rất tốt, cười to.
Những người khác ở xung quanh cũng cười lên.
[Bình luận: "Ở với nhau càng ngày càng ấm áp rồi, không thể tưởng tượng được nếu có người chết thì sẽ như thế nào..."]
[Bình luận: "Phi! Đừng nói bậy!"]
Hòa Ngọc được bọc trong một chiếc áo khoác Hàn Băng thú mềm mại, ngồi bên trên Hàn Băng thú làm bằng tuyết.
Bộ quần áo bông bao bọc chặt lấy cậu, gần như hòa làm một thể với "Hàn Băng thú", tựa như hai con Hàn Băng thú một lớn một nhỏ.
Chỉ khi đến gần mới có thể nhìn thấy khuôn mặt của Hòa Ngọc. Trên nền lông bạc trắng, khuôn mặt cậu đặc biệt nổi bật, trở nên trắng nõn như ngọc, đồng thời cũng trông nhỏ nhắn thanh tú hơn, cho dù là đôi mắt, mũi hay miệng thì đều vô cùng hoàn mỹ.
Cậu ngồi trên Hàn Băng thú ở trên cao, khí chất trong trẻo lạnh lùng rất hợp với khung cảnh, lạnh lùng như tuyết, hòa quyện với đất trời, thực sự giống như một vị tiên nhân giáng trần.
Bọn họ bắt đầu điên cuồng di chuyển tuyết. Lúc đi ngang qua đấy không khỏi nhìn cậu vài lần, nhất thời cảm thấy tâm tình tốt hơn, lực đẩy tuyết cũng càng ngày càng mạnh.
Đặc biệt là Vạn Nhân Trảm. Kể từ phó bản trước, gã dường như đã được khai sáng mạch não, hướng về phía Hòa Ngọc suốt ngày giống một con chim công đực đang xòe đuôi, trang điểm lộng lẫy khoe khoang chính mình.
Gã cởi áo khoác ra, để lộ cánh tay cường tráng và mạnh mẽ. Khi đẩy quả cầu tuyết, gã luôn đẩy nó đến mức to nhất, dùng sức mạnh lớn nhất khi đi qua Hòa Ngọc, cho Hòa Ngọc nhìn thấy sức mạnh và dáng người của mình.
Đoàn Vu Thần trợn tròn mắt: "Vạn Nhân Trảm, mày đừng đẩy quả cầu tuyết đi đi lại lại trước mặt Hòa Ngọc nữa, cẩn thận đừng làm cậu ấy bị thương."
Vạn Nhân Trảm nhìn lên, thấy rằng mọi người đang nhìn gã một cách lên án.
Gã lặng lẽ đẩy quả cầu tuyết ra xa Hòa Ngọc. Đồng thời, gã thấp giọng thì thào nói: "Đương nhiên tao sẽ không làm Hòa Ngọc bị thương, chúng mày chỉ đang ghen ghét thôi."
Cho dù có nói như vậy, nhưng gã vẫn cẩn thận không đến gần Hòa Ngọc.