Phía sau phòng học.
Vạn Nhân Trảm hạ thấp giọng, gắt gỏng nói: "Không thể nhìn ra được ai là người có điểm khác thường, lẽ nào không phải là người ở trong lớp này?"
Eugene: "Gã ta che giấu rất kỹ, lâu như vậy rồi mà vẫn chưa lộ ra gì, cũng sẽ không để lộ ra sơ hở một cách dễ dàng như thế đâu."
Vạn Nhân Trảm: "Vậy nếu gã cứ luôn không để lộ ra điều gì thì sao."
Tên hung thủ thứ tám vẫn không để lộ ra điều gì, nếu gã cứ vậy mà chuyển đi thì chẳng phải là phó bản của họ sẽ không thể hoàn thành được hay sao.
Eugene nhìn về phía Trấn Tinh: "Ông đừng lo lắng."
Nếu không hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp, không những không thể lấy được trang bị mà hung thủ để lại mà còn bị tiêu hao mất một trăm nghìn phiếu.
Trấn Tinh bình tĩnh nói: "Không phải Hòa Ngọc nói cứ tin tưởng cậu ấy sao?"
Vạn Nhân Trảm nói: "Cậu ta nói tin thì mày tin à?"
Trấn Tinh: "Thế mày có cách nào khác à thằng ngu."
Vạn Nhân Trảm giận dữ nói: "Không cho mày học theo cái tên Hòa Ngọc đáng chết kia mắng tao là ngu, tao không ngu."
Trấn Tinh bèn đáp: "Ồ, vậy là từ sau khi gặp Hòa Ngọc thì mày liền trở thành đồ ngu."
Vạn Nhân Trảm: "..." Muốn giết người.
Quả thật không hề ít những người gan dạ.
Khi ăn trưa, các học sinh đã tụ tập lại thành một nhóm nhỏ, tầm mười mấy người, cẩn thận dè dặt đi tới tòa nhà cũ.
Từ phía xa, có người hạ thấp giọng nói: "Nhiều người như vậy, hung thủ cũng ẩn nấp trong đó, làm sao tìm được đây."
Một giọng nói nhàn nhạt đáp lại: "Yên tâm đi."
Nhóm học sinh đi từ tầng một lên đến tầng thượng, nhưng không thấy được điều gì hết, không chỉ không có "Anna" mà cả vết máu tối qua cũng đã không còn nữa, sạch sẽ như vậy giống như chưa từng xảy ra chuyện gì ở đây hết.
"Làm sao đây, không có gì hết."
"Tớ đến chỉ để xem thôi, nhưng mà không có gì cả, tớ còn đang chuẩn bị để kể lại cho cô ấy nghe nữa mà."
"Nhưng mà, mấy cậu không cảm thấy chuyện này càng đáng sợ hơn sao?"
"Ý cậu là gì chứ?"
"Chỉ có buổi đêm mới xuất hiện còn ban ngày thì mọi dấu vết đều biến mất một cách sạch sẽ, hơn nữa vào buổi sáng, có người đã đi kiểm tra camera an ninh ở phòng bảo vệ rồi, cũng không có gì cả."
"Đúng vậy, trừ những học sinh đến đây vào tối qua ra thì không còn ai nữa, cũng không có ai rời đi."
"Thôi đừng nói nữa, đáng sợ lắm."
Chính vào lúc một nửa trong số đó đang xuống tầng, một nửa lại trò chuyện để tăng thêm phần kỳ dị đáng sợ cho bầu không khí chung, đột nhiên Anna mặc một chiếc váy màu xanh xuất hiện từ phía hành lang tối tăm tiến tới gần họ.
"Cộp cộp cộp."
"Aaa." Đám học sinh nhìn thấy cô ấy, ngay tức khắc liền la hét chói tai rồi vội vàng bỏ chạy.
Nhưng quả thực đám học sinh sinh này can đảm hơn nhiều so với đám học sinh đến vào lần trước, vẫn còn không ít người ở lại, một trong số đó run rẩy hỏi: "Cậu, cậu là ai?"
"Anna -" nghiêng đầu lại, một giọng nữ sinh quen thuộc nhè nhẹ cất lên: "Tớ là Anna, các cậu không nhận ra tớ nữa sao?"
Đến cả giọng nói cũng giống y như đúc.
Người này chắc chắn là Anna.
"Aaa -"
Lúc này, cả đám học sinh đều chạy vội ra ngoài, không dám ở lại thêm dù chỉ một chút.
Đột nhiên, một bóng dáng xuất hiện.
Nhân viên vệ sinh xuất hiện từ phía gần cạnh đám học sinh, kéo một nam sinh trông không hề đáng để mắt tới từ trong đám học sinh đó lại rồi trực tiếp tóm tên trên tầng thượng.
Phản ứng của cậu ta cũng giống với những học sinh khác, khiến cho nhân viên vệ sinh cũng phải nghi ngờ không rõ liệu phán đoán của Hòa Ngọc có phải là sai rồi không.
Học sinh kia bị dọa sợ, cứ một mực la hét chói tai.
Chính vào lúc này, bỗng có rất nhiều tiếng bước chân chạy tới.
Nam sinh đó ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy "Anna" ôm một “cái đầu” xuất hiện, "cô ấy" rảo bước không nhanh không chậm, cả người toát lên vẻ ung dung thong thả.
"Cái đầu" mà cậu ấy cầm trong tay cả mặt đầy tức giận, nó dùng giọng nói quen thuộc của "Anna" gào lên nói: "Đờ mờ Hòa Ngọc, nếu sau này cậu còn dám sử dụng ông đây như một cái máy nữa thì ông sẽ phát điên lên đấy."
"Anna" không hề để tâm đến nó mà nhìn nam sinh ở dưới kia, sau đó cất lên giọng nam khàn khàn mà lạnh lùng của mình: "Thật chẳng bất ngờ một chút nào nhỉ, tôi rất tôn sư trọng đạo rồi đấy, lớp trưởng thân mến ạ."