"Mỗi người hai món, tôi chọn trước, không ý kiến gì chứ?" Hòa Ngọc đưa tay đẩy kính.
Trong một tiếng cậu rời khỏi sân thượng đi tẩy trang, thay quần áo, đeo cặp mắt kính quen thuộc của cậu.
Lời nói vừa dứt, ba người kia ngạc nhiên nhìn cậu. Ngay cả Eugene là người khơi gợi chủ đề cũng ngạc nhiên.
Không phải là do cậu chọn trước, mà là cậu lại sẵn lòng chia đều trang bị cho mọi người.
Trấn Tinh suy nghĩ, nói: "Trang bị đó vẫn nên thuộc về cậu."
Không phải bọn họ không có cống hiến, nhưng đóng góp của bọn họ rất có hạn. Nếu không có Hòa Ngọc, bọn họ không những không có trang bị mà còn có thể đánh mất một trăm nghìn phiếu. Có thể giữ được phiếu đã là kết quả tốt nhất. Vì vậy nếu Hòa Ngọc lấy hết trang bị, Trấn Tinh không ý kiến.
Eugene gật đầu, gã nhìn vào một món trang bị trong đó ch** n**c miếng, trong ánh mắt hiện lên vẻ gian xảo: "Nếu cậu sẵn lòng, cho chúng tôi mỗi người một món cũng được rồi."
Vạn Nhân Trảm: "..." Gã không phục: "Tại sao chứ? Rõ ràng là phần thưởng cho từng người. Mỗi người trong chúng ta đều có được hai món."
Trấn Tinh và Eugene nhìn cậu chằm chằm.
Hòa Ngọc vẫn rất bình tĩnh: "Lúc hợp tác đã nói rồi, trang bị được chia đều, lựa chọn dựa theo cống hiến. Đây là nguyên tắc của hợp tác, con người tôi rất có nguyên tắc." Nếu không có Trấn Tinh, Eugene, chỉ sợ cậu cũng sống chả dễ chịu gì qua phó bản này.
Năng lực chiến đấu của Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm, đầu óc máy móc của Eugene đều hữu ích với cậu. Hơn nữa, Hòa Ngọc biết, Show sống còn đỉnh lưu này không phải chỉ có một vòng đấu kia. Về sau còn nhiều hơn nữa, chỉ biết là chúng sẽ càng nguy hiểm và đáng sợ hơn. Cho tới bây giờ điều cậu muốn cũng không phải là một hai món trang bị. Chết ở nơi này, nhiều trang bị hơn cũng không có tác dụng gì. Cậu càng muốn cho mọi người, kể cả những tuyển thủ khác đang xem các cậu ở trạm trung gian vào thời điểm hiện tại, để lại cho bọn họ ấn tượng sâu sắc.
Thỏa thuận của Hòa Ngọc dựa theo nguyên tắc. Trong trận có Hòa Ngọc, có thể yên tâm để Hòa Ngọc làm "thủ lĩnh". Việc này ở các trận đấu sau chỉ có lợi ích chứ không thua thiệt gì với cậu. Huống chi chỉ là trang bị mà thôi. Hòa Ngọc không hiểu về trang bị. Nhưng nếu những lý luận của cậu thí nghiệm thành công, trang bị cũng là thứ vô bổ. Cậu cần nhiều như vậy để làm gì? Cậu muốn có gì ý nghĩa hơn, hoặc là trợ giúp được cho nghiên cứu lý luận của cậu.
"Chết tiệt, vậy mà Hòa Ngọc chia đều thật."
"Nói thật, giờ phút này tôi mới thật sự hơi thích Hòa Ngọc."
"Cậu ta không chỉ thông minh, năng lực chiến đấu của bản thân còn kém như vậy mà vẫn không ham trang bị, thật sự rất tuyệt."
"Đúng vậy, vòng tuyển chọn nhìn cậu ta cướp trang bị còn không thích, bây giờ cậu ta lại phá vỡ nhận thức của tôi. Phiếu của tôi bầu cho Hòa Ngọc, trận này cậu ta là MVP trong lòng tôi."
"Người ở hành tinh rác này điên rồi! Trang bị cũng không cần. Năng lực chiến đấu của cậu ta chỉ có tám điểm thôi đó, ngu chết mất, chắc chắn vòng tiếp theo đi đời."
"Vậy mà mấy bồ lại bầu phiếu cho cậu ta. Vòng tiếp theo cậu ta cần hơn một trăm nghìn phiếu để thăng cấp trực tiếp đấy."
Giờ phút này, Hòa Ngọc không nhìn bình luận, thậm chí không thèm để ý. Cậu đi tới chỗ trang bị. Cậu đã nhắm trước hai món trong đó, rất hữu dụng.
Ánh mắt của Trấn Tinh và Eugene phức tạp, ngay cả Vạn Nhân Trảm cũng ngây người, không thể tin rằng cậu ta thật sự sẵn lòng chia đều.
Tám món trang bị, có hai loại khoáng thạch khác nhau giúp nâng cao hiệu quả chiến đấu của vũ khí; có một món trang bị mà Eugene thèm muốn rõ ràng, là trang bị tác dụng lên cánh tay máy móc; một lọ thuốc phục hồi cấp bảy; một chiếc áo choàng tàng hình, một cuốn Bách khoa toàn thư Rèn vũ khí; một món trang bị phi hành; một hạt giống không rõ tên.
Hòa Ngọc cầm lấy cuốn Bách khoa toàn thư Rèn vũ khí đầu tiên, bàn tay lần đến áo choàng tàng hình, như cảm nhận được gì đó, cánh tay bên cạnh hoạt động.
Eugene sợ tới mức tim giật bắn lên. Trang bị cánh tay máy móc của gã. Nhưng gã không nói, Hòa Ngọc sẵn lòng chia cho trang bị đã là tốt lắm rồi, gã không thể ngăn cản Hòa Ngọc lúc cậu đang lựa chọn. Hòa Ngọc lướt qua trang bị cánh tay máy móc, Eugene thở hắt ra một hơi.
Sau đó lập tức nhìn thấy tay cậu dừng trên hạt giống kia, lấy đi không thèm chớp mắt.
Eugene không tin được mở to mắt.