Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 152

"Chúng ta cứ trốn ở đây, những người khác sẽ không tìm thấy đâu." Vạn Nhân Trảm dừng chân dưới một gốc cây. Tán cây che hết cả bầu trời, mười người họ đứng dưới gốc cây trông rất nhỏ bé không đáng để mắt đến, là một nơi kín đáo.

Đoàn Vu Thần: "Cứ ở đây đi, chúng ta..."

Hòa Ngọc thờ ơ nói: "Đi lên đó, ở đó có một hốc cây, ở trong đó an toàn hơn."

Mọi người: "..."

Vạn Nhân Trảm vô thức ngẩng đầu lên, nhưng lại không nhìn thấy gì cả.

"Hốc cây gì, ở đâu chứ?" Quỳnh cũng ngẩng đầu lên, nhưng cái cây này quá to quá cao, căn bản không nhìn rõ được.

Hòa Ngọc đạp lên cây chổi dưới chân bay lên. Món trang bị bay này của cậu cho dù nhìn bao nhiêu lần cũng đều cảm thấy rất kỳ lạ. Nhưng thật sự rất hữu dụng, về tốc độ, độ linh hoạt đã từng áp chế biết bao nhiêu trang bị bay. Cái cây này rất cao, nhưng những tuyển thủ tham gia thi đấu có năng lực chiến đấu cực cao thì căn bản không cần trang bị bay để bay lên, họ chỉ cần nhẹ nhàng bò lên đó là được.

Đợi khi lên đến trên cây, họ mới nhìn thấy trên đó một hốc cây lớn. Lối vào của hốc cây này rất lớn, cũng không sâu lắm, nhìn vào là có thể thấy hết nhưng lại phải đứng từ hướng song song nó. Hốc cây này nằm rất cao, từ dưới gốc cây nhìn lên căn bản không thấy gì cả.

Hòa Ngọc chui vào đó, chín người còn lại cũng miễn cưỡng đi vào theo.

Lăng Bất Thần và Hòa Ngọc ngồi chung một góc, cậu ấy thấp giọng hỏi: "Cậu định làm thế nào?" Cậu ấy đang hỏi Hòa Ngọc ải này nên làm thế nào. Trước mắt dường như không còn hy vọng gì cả.

Hòa Ngọc lạnh lùng chau mày: "Nên làm thế nào thì làm thế ấy." Nhất thời Lăng Bất Thần không hiểu, kinh ngạc nhìn Hòa Ngọc, rất rõ ràng trong lòng đối phương đã có quyết định rồi.

Vạn Nhân Trảm lạnh lùng nhìn hai người họ chau mày: "Chúng ta nói chuyện đi."

Quỳnh ngắt ngang lời gã: "Có người đến."

Họ lập tức im miệng, không phát ra tiếng động, thu lại cảm giác tồn tại của mình. Vài phút trôi qua, tiếng bước chân loạn xạ vang lên, giọng nói quen thuộc lọt vào tai.

Cách Đới mắng: "Đám người này bị điên rồi sao? Vừa vào trận đấu là đã động tay rồi."

Mặt Eugene không cảm xúc: "Phải ra tay ngay vào lúc này, nếu không thì làm sao có thể khiến chúng ta không kịp trở tay."

Một tuyển thủ của hành tinh Cơ Giới trong đội của họ chen lời: "Họ giải thích là do hiểu nhầm chúng ta là đội một."

"Hơ." Eugene cười lạnh lùng: "Cậu tin à?' Trong đội của họ dường như có hơn một nửa là người của hành tinh Cơ Giới, rất dễ phân biệt được. Mặc dù Hòa Ngọc đã làm rối loạn sự nhịp nhàng của họ nhưng cho dù là Eugene hay Cách Đới thì người trong đội đều là người của hành tinh Cơ Giới. Hiện tại trong đội là năm chọi năm, miễn cưỡng có thể gọi là cân bằng.

Họ đi đến dưới một gốc cây to, Cách Đới dừng lại: "Ở đây khá kín đáo, chúng ta ở đây nghỉ ngơi một lát đi."

Trên cây.

Vạn Nhân Trảm: "..." Gã không dám đưa đầu ra nhìn nhưng vẫn vểnh tai lên, nghe được nội dung những người bên dưới nói. 

Gã nghiêng đầu nhìn Hòa Ngọc, Hòa Ngọc đang đứng ở vị trí không những có thể nghe được mà còn có thể nhìn thấy được, chỉ cần cúi đầu là nhìn thấy tất cả. Đối thủ của họ đang bày mưu ở phía dưới, còn cả đội họ thì đang đứng phía trên nghe lén. 

Không biết vì sao nhưng đột nhiên gã cảm thấy cảnh tượng này hơi quen thuộc.

Bình Luận (0)
Comment