Hòa Ngọc nhấc chân, hướng về phía cổng núi.
Những người khác không còn thời gian để suy nghĩ sâu xa, Hòa Ngọc còn chẳng dám chắc chắn, thì họ còn có thể làm gì? Tốt hơn hết là nắm bắt lợi ích ngay trước mắt. Nếu phần thưởng trang bị không phải là cho mỗi người mà chỉ là một vài món, chẳng phải những người đi sau như họ sẽ rất bất lợi sao?
Thế là, tất cả mọi người đều đổ xô về phía cổng núi cao lớn uy nghi. Hai người đá trấn giữ trước cổng giờ đã hóa thành hai đống đá vụn vô tri. Khi đi ngang qua, ai nấy cũng không khỏi ngoái đầu nhìn lại lần thứ hai. Cảnh tượng vừa rồi có lẽ sẽ khắc sâu trong tâm trí họ mãi mãi. Nó thực sự quá mức chấn động.
Sân thi đấu lúc này chỉ còn lại hơn bảy mươi người. Tất cả cùng nhau bước qua cánh cổng núi cao vút. Vừa đặt chân qua bên kia, một giọng nói quen thuộc liền vang lên:
"Xin chúc mừng tất cả các tuyển thủ đã hoàn thành cửa ải đầu tiên của vòng thứ hai trong trận đấu vòng loại."
"Tất cả tuyển thủ sẽ nhận được phần thưởng trang bị ngay lập tức."
Vô số điểm sáng lung linh xuất hiện trước mắt họ, ngẫu nhiên trôi về phía từng người. Quả nhiên, mỗi người một món.
Trong mắt các tuyển thủ ánh lên vẻ kinh ngạc. Họ vội vàng vươn tay ra nắm lấy những điểm sáng. Khi điểm sáng tan đi, một món trang bị hiện ra trong tay họ. Chỉ người trực tiếp cầm món đồ đó mới biết mình đã nhận được thứ gì. Có người lộ vẻ vui mừng khôn xiết, có người trợn tròn mắt kinh ngạc, cũng có người thất vọng kêu lên.
Sự ngạc nhiên trên khuôn mặt Eugene cũng rất rõ ràng. Cách Đới tò mò hỏi gã: "Anh nhận được gì vậy?"
Eugene không hề giấu giếm. Một khi trang bị đã vào tay, nó sẽ thuộc về gã. Gã nhếch mép cười, mở món đồ trong tay ra: "Trang bị phòng ngự cao cấp."
Một tia ghen tị thoáng qua trong mắt Cách Đới, nhưng gã nhanh chóng hừ một tiếng: "Vậy thì sao chứ?" Gã xòe bàn tay ra, khoe: "Trang bị cơ giới cường hóa cánh tay." Cũng là hàng cao cấp.
Mặc dù trang bị mà hai người nhận được khác nhau, nhưng cả hai đều rất thiết thực và khiến chủ nhân hài lòng. Cách Đới "quan tâm" đến Eugene, nhưng Eugene lại càng "quan tâm" đến Trấn Tinh hơn. Gã quay sang hỏi: "Trấn Tinh, ông nhận được gì vậy?"
Trấn Tinh đáp: "Trang bị nâng cao năng lực chiến đấu." Cũng là một món đồ tốt.
Nguyên Trạch, Thành Chiêu, Annie, Đường Kha và những người khác đều nhận được những trang bị liên quan đến việc nâng cao năng lực chiến đấu.
Vạn Nhân Trảm lên tiếng: "Tôi cũng là trang bị nâng cao năng lực chiến đấu. Xem ra vòng này phần thưởng khá hậu hĩnh, đều liên quan đến năng lực chiến đấu hoặc là những trang bị cao cấp hữu dụng."
"Tôi thì không." Mặc dù Đoàn Vu Thần nói vậy, nhưng trên môi anh ta lại nở một nụ cười: "Tôi nhận được khoáng thạch có thể luyện chế, có thể dùng để chế tạo ra vũ khí tốt hơn." Đối với một thợ rèn bậc thầy, đây quả là một món quà quý giá.
Sắc mặt Early có chút âm trầm: "Chết tiệt, chỉ có tôi nhận được thuốc sao? Hơn nữa còn là thuốc viên cấp sáu."
Seattle an ủi: "Cấp sáu đã là rất tốt rồi. Ở bên ngoài đó cũng là thứ đồ xịn đấy."
Early trợn tròn mắt: "Vậy cô dùng cái trang bị cao cấp của cô đổi cho tôi đi, cô có đồng ý không? Mọi người đều nhận được những trang bị liên quan đến nâng cao năng lực chiến đấu, chỉ có tôi là kém một bậc thôi."
Trấn Tinh nhìn về phía Hòa Ngọc, hỏi: "Cậu đã nhận được gì?" Rõ ràng, gã tò mò về Hòa Ngọc hơn những người khác.
Khi Trấn Tinh hỏi Hòa Ngọc, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cậu. Họ cũng rất chú ý đến phần thưởng của cậu.
Hòa Ngọc đã nhận được gì? Có phải cũng là trang bị cao cấp hay liên quan đến việc nâng cao năng lực chiến đấu không?
Đồng đội của đội một rất mong chờ. Hiển nhiên, họ hy vọng Hòa Ngọc sẽ nhận được trang bị giúp nâng cao năng lực chiến đấu, để cậu ít gây cản trở hơn và ít cần họ bảo vệ hơn. Mặc dù cái trận pháp vừa rồi của Hòa Ngọc trông rất kinh người, nhưng họ lại không hiểu biết nhiều về nó.
Thứ họ quen thuộc và dùng để đo lường vẫn là năng lực chiến đấu.