Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 173

Mười triệu tuyển thủ tham gia, hiện tại chỉ còn lại một trăm nghìn người, lượng bình chọn từ khán giả tuy có thể tập trung hơn nhưng không có nghĩa là dễ dàng đạt được hai trăm nghìn phiếu bầu. 

Cho đến bây giờ, khán giả khá là keo kiệt. Nếu không phải tuyển thủ họ đặc biệt thích sắp bị loại, hoặc là tuyển thủ nào đó có thành tích rất cao, bình thường họ sẽ không dễ dàng sử dụng phiếu bầu của mình. Dù sao thì mỗi khán giả cũng chỉ có một phiếu bầu cho mỗi vòng. Nếu dùng trước, đến lúc nguy cấp muốn dùng thì phải làm thế nào? Vì vậy, không thể tất cả các thành viên của đội một có hai trăm nghìn phiếu bầu khi bắt đầu trò chơi.

Trấn Tinh lắc đầu, trên mặt không có chút kinh ngạc nào: "Tôi biết Hòa Ngọc sẽ không dễ dàng bị đánh bại như thế đâu." Tuy thời gian tiếp xúc không đủ lâu nhưng gã cũng có chút hiểu biết. Không ai có thể đoán được Hòa Ngọc còn có bao nhiêu đường lui.

"Vậy tại sao bọn họ lại biến mất? Bọn họ đi đâu, làm như thế nào?" Cách Đới gãi đầu một cái, vẻ mặt ngơ ngác.

Annie cũng nghiến răng: "Lại để cho bọn họ chạy thoát." Nếu không phải là được lên cấp thì chắc chắn là trốn thoát rồi.

Eugene không thất vọng khi Hòa Ngọc trốn thoát, ngược lại gã cũng nghĩ giống như Trấn Tinh, ngay cả khi gã ra tay với Hòa Ngọc thì gã cũng không nghĩ rằng mình thực sự có thể giết cậu. Gã muốn giết Lăng Bất Thần. 

Eugene thở dài: "Thật đáng tiếc cho cái thẻ thăng cấp kia." So với những thứ khác, thẻ thăng cấp là thứ quý giá nhất. Cho dù là trang bị nâng cao năng lực chiến đấu cũng tuyệt đối không bằng thẻ thăng cấp. 

Nâng cao năng lực chiến đấu chưa chắc có thể tiến vào vòng sau, nhưng thẻ thăng cấp có thể bảo đảm 100%. Có thể đoán trước mỗi lần tiếp theo bình chọn yêu cầu sẽ chỉ càng cao, không ai có thể chắc mình có đủ số phiếu bầu. Thẻ thăng cấp là một sự đảm bảo, cũng là một mạng người. 

Thật đau lòng mà. Thứ quý giá như vậy lại lọt vào tay một tuyển thủ vô danh tiểu tốt. Hốc mắt của mọi người đều sắp đỏ bừng đến chảy máu.

Nguyên Trạch đột nhiên tò mò hỏi: "Kết thúc ải một, bây giờ hẳn là bỏ phiếu loại bỏ nội gián đúng không? Đội một biến mất rồi, họ không cần bỏ phiếu sao?"

Trấn Tinh suy nghĩ một lúc và giải thích: "Quy tắc chỉ nói rằng có thể bỏ phiếu bí mật sau khi vượt cấp nhưng không phải là nhất định phải bỏ phiếu. Họ như vậy là lựa chọn từ bỏ cơ hội bỏ phiếu."

Mọi người: "..." Vậy họ đã đi đâu và biến mất như thế nào?

Thành Chiêu: "Bây giờ chúng ta đừng nghĩ về Hòa Ngọc nữa, chúng ta có nên bỏ phiếu ngay bây giờ không?"

Nguyên Trạch cau mày, cảnh giác nhìn đám người, đề nghị: "Chúng ta giải quyết riêng từng đội đi."

Đội trưởng của các đội khác gật đầu ngay lập tức. 

Thời điểm tranh chấp nội bộ sắp bắt đầu, các đội hiện đang không có tâm trạng để tấn công các đội khác.

Bảy đội tách ra, chẳng mấy chốc họ bắt đầu cãi vã, xúc phạm và nghi ngờ lẫn nhau vì nội gián. Không ai muốn ném mình ra ngoài, dù sao ném ra ngoài là chết. 

Sau một thời gian dài náo loạn, mỗi đội mất đi một người. Có bảy đội, mỗi đội còn lại bảy tám người, hiển nhiên không có ai bỏ phiếu chính xác cho nội gián, sắc mặt của thành viên mỗi đội đều rất khó coi. Nội gián còn đó, có nghĩa là nguy hiểm vẫn còn đó, đợt chiến đấu tiếp theo cũng định trước là vẫn còn đó.

Vì vậy, khi bảy đội cùng tiến tới cửa ải thứ hai, họ đã giữ một khoảng cách xa, vừa bảo vệ lẫn nhau vừa đánh giết lẫn nhau trong đội, bầu không khí rất nghiêm trọng.

Thành Chiêu lên tiếng: "Mọi người, hiện tại chúng ta tốt hơn hết là giữ hòa bình. Hòa Ngọc và đội của cậu ta đã biến mất, không ai biết liệu đội một có đột nhiên xuất hiện hay không. Chúng ta tạm thời đừng đấu đá nội bộ nữa."

Nguyên Trạch phụ họa: "Trước tiên đến cửa ải thứ hai đi, có lẽ đám người của Hòa Ngọc đã xông đến cửa ải thứ hai rồi, chúng ta còn có thể liên thủ giết bọn họ."

Nói xong, mọi người tăng nhanh tốc độ. Cửa ải thứ hai rất gần với cửa ải thứ nhất, rất nhanh, họ đã thấy cửa ải thứ hai.

Bình Luận (0)
Comment