Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 185

Khi chọn hướng ở ngã rẽ thứ hai, bọn họ vẫn chọn bên trái. Lại là một con quái vật rất hung dữ ngăn cản đường ra của bọn họ. Hòa Ngọc còn chưa kịp mở miệng, Vạn Nhân Trảm đã xách rìu xông lên. Hòa Ngọc lặng lẽ lùi về phía sau, đứng ở một nơi an toàn, không bị ảnh hưởng bởi trận chiến. Vạn Nhân Trảm vẫn chiến đấu vô cùng hung hãn.

"Bịch!"

"Keng keng keng!"

"Koong -!"

Một rìu rồi lại một rìu, con quái vật nhanh chóng bị tiêu diệt. Vạn Nhân Trảm thu rìu lại, đứng thẳng người, cộc lốc nói với Hòa Ngọc: "Tiếp tục."

Hòa Ngọc khép cuốn sổ lại, bước chân không nhanh không chậm đi theo sau lưng Vạn Nhân Trảm. Một ngã tư, hai ngã tư, ba ngã tư... Vạn Nhân Trảm đã không còn nhớ rõ mình đã giết bao nhiêu quái vật, cho đến khi bọn họ đi đến cuối con đường này. Trước mặt họ là một bức tường lạnh lẽo, không còn lối đi nào khác. Vạn Nhân Trảm hít sâu một hơi, giọng nói mang theo sự giận dữ không thể kiềm chế: "Đi nhầm rồi! Đây là đường cụt!"

Hòa Ngọc khẽ gật đầu: "Cũng bình thường thôi. Trong mê cung, không thể đi đúng con đường ngay từ đầu được."

Vạn Nhân Trảm trừng mắt nhìn cậu: "Mày vẫn có thể bình tĩnh như vậy sao?!" Tính tình gã vốn nóng nảy, đặc biệt là khi bản thân đang lo lắng mà thấy người khác quá đỗi bình thản, gã lại càng khó chịu.

Hòa Ngọc ngẩng đầu, vẻ mặt không chút thay đổi: "Nhưng sốt ruột cũng vô dụng."

"Mày không sợ nội gián chết sao?!" Vạn Nhân Trảm rống lên. Nội gián chết, đồng nghĩa với việc họ cũng không còn cơ hội.

Hòa Ngọc bình tĩnh đáp: "Những con quái vật này không quá mạnh, không cần lo lắng cho những người khác." Kẻ yếu đều đi theo người mạnh, mà những người hành động một mình đều là những kẻ mạnh. Dựa vào thực lực của những con quái vật đã gặp, những người khác sẽ không dễ dàng chết dưới tay chúng. Vậy thì nội gián cũng sẽ an toàn, bọn họ vẫn còn cơ hội.

Vạn Nhân Trảm: "..." Sắc mặt gã dịu đi một chút, nhưng giọng vẫn còn hung dữ: "Vậy mày không sợ bọn Eugene đuổi theo sao?"

Hòa Ngọc: "Nhưng lo lắng cũng vô dụng." Cậu vừa nói xong, bước chân dường như vô thức lùi về phía sau, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Hô hấp của Vạn Nhân Trảm trở nên dồn dập, gã vừa định mở miệng nói gì đó thì...

Hòa Ngọc khẽ kêu lên: "A -!" Cùng với tiếng kêu của Hòa Ngọc, cơ thể cậu đụng phải "bức tường". Vốn chỉ là một va chạm rất bình thường, nhưng "bức tường" khẽ nhúc nhích hai cái, rồi Hòa Ngọc... bị "ăn". Đúng vậy, bị "ăn" mất rồi. Cả người Hòa Ngọc nhanh chóng hòa vào trong bức tường, biến mất không còn dấu vết.

Sắc mặt Vạn Nhân Trảm kịch biến, gã lao tới: "Hòa Ngọc!" Nhưng kỳ lạ thay, "bức tường" vẫn không "nuốt" Vạn Nhân Trảm vào. Nó vẫn mềm mại như cũ, trông hoàn toàn bình thường. Vạn Nhân Trảm đen mặt, nghiến răng nghiến lợi: "Đờ... mờ... mờ!" Gầm xong, gã giơ chiếc rìu to bản lên, hung hăng chém mạnh về phía "bức tường", vẻ mặt dữ tợn, động tác cuồng bạo.

Bình luận trực tuyến cũng bị dọa choáng váng:

"Hòa Ngọc?!"

"Mẹ nó! Vừa xảy ra chuyện gì vậy?"

"Nội gián chết rồi sao?! Vậy nhóm này xong đời rồi à?"

"Đệt! Mau chuyển sang phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc!!"

"Mẹ ơi! Hú hồn! Từ từ... không đúng! Mọi người mau đi xem phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc!!"

Vệ Gia Quốc sợ đến mức tim đập thình thịch, ông bật dậy khỏi ghế. Diệp Khai Quân vội vàng nói: "Hòa Ngọc vẫn chưa chết! Nếu cậu ta chết, phòng phát sóng trực tiếp sẽ biến mất! Hiện tại phòng phát sóng trực tiếp vẫn còn, chỉ là nhìn hơi mờ thôi." Tuy nói vậy, nhưng ánh mắt ông ta vẫn đầy lo lắng dán chặt vào màn hình.

Cuối cùng, màn hình phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc khôi phục lại bình thường, khuôn mặt cậu lại xuất hiện. Vệ Gia Quốc thở phào một hơi, ngồi phịch xuống ghế.

"Hòa Ngọc thật sự quá may mắn... Khoan đã! Hòa Ngọc lại muốn làm cái gì?!"

Bình Luận (0)
Comment