Ông ta hít một hơi thật sâu và hét lên: "Thư ký, nói với Viện nghiên cứu đừng nghiên cứu năng lực chiến đấu nữa mà hãy nghiên cứu hệ thống Hòa Ngọc đã nói!" Tất cả những người của Trái Đất như họ đều hiểu ra, hệ thống của Hòa Ngọc tuyệt đối phù hợp hơn hệ thống năng lực chiến đấu của Liên Bang.
Diệp Khai Quân cũng hiểu ra, toàn thân thở hồng hộc, một lúc lâu sau mới nói: "Nghiên cứu của Hòa Ngọc đối với năng lực chiến đấu lại đạt tới trình độ như vậy, một minh tinh nhỏ như cậu ta lại có thể hiểu được điểm này?"
Vệ Gia Quốc cười khổ nói: "Cậu ta là minh tinh nhỏ, không phải vẫn làm người khác xoay vòng vòng hay sao? Trí thông minh của cậu ta quá đáng sợ."
Trịnh Khắc cũng hiểu, vỗ ngực giậm chân: "Trời ạ, tại sao Hòa Ngọc lại đi thi đấu chứ? Nếu như cậu ta ở bên ngoài, giờ chắc chắn đã nghiên cứu kỹ càng năng lực chiến đấu rồi." Võ lực toàn dân thì Trái Đất của bọn họ còn sợ cái gì mà phải cần nghiên cứu năng lực chiến đấu của Liên Bang nữa chứ.
"Đã tiến vào rồi, hơn nữa, có lẽ chính là bởi vì tiến vào nên mới có thể nghiên cứu." Vệ Gia Quốc nhìn vào màn hình và lẩm bẩm: "Tôi hiểu rồi. Trên thực tế, kể từ phó bản lần trước, những lời như có như không của Hòa Ngọc và những lời giải thích của Hòa Ngọc đều là vì Trái Đất. Những người khác không thể hiểu nó nhưng những người từ Trái Đất có thể hiểu nó."
Diệp Khai Quân: "Đúng, đúng vậy, nhanh chóng cắt tất cả các phần có liên quan đến Hòa Ngọc rồi gửi chúng đến Viện nghiên cứu năng lực chiến đấu, để họ nhanh chóng nghiên cứu, thời gian không chờ đợi một ai." Ông ấy hít một hơi thật sâu: "Chắc hẳn nhiều người đang chú ý đến Trái Đất. Trái Đất rất nguy hiểm. Chúng ta phải nhanh lên."
Vệ Gia Quốc: "Đúng vậy, trong khi nghiên cứu, từ trên xuống dưới của Trái Đất sẽ để mắt đến những gương mặt mới, cẩn thận đề phòng."
Diệp Khai Quân thở dài: "Nếu như Liên Bang để chúng ta gia nhập Liên Bang Vũ Trụ thì tốt rồi."
Trịnh Khắc cau mày: "Nhưng đơn xin của chúng ta vẫn luôn không thấy tăm hơi. Hòa Ngọc đã rất xuất sắc như vậy rồi mà chúng ta vẫn chưa nhận được phản hồi. Với Trái Đất của hiện tại, không thể phòng ngừa những cao thủ của Liên Bang Vũ Trụ, mà Hòa Ngọc lại thể hiện ra năng lực khủng khiếp như vậy, nếu họ cưỡng ép..."
"Chờ đã." Vệ Gia Quốc giơ tay ngắt lời Trịnh Khắc, ánh mắt chìm vào suy nghĩ, lông mày cau lại. Không thấy tăm hơi, vẫn chưa phản hồi, không phòng ngừa được, khả năng khủng khiếp, cưỡng ép. Một cái gì đó dường như lóe lên trong tâm trí ông ta, ông ta đang cố nắm bắt nó.
Một lúc sau, đôi mắt ông ta đột nhiên mở lớn: "Tôi hiểu rồi!"
"Cái gì?"
"Khó trách Hòa Ngọc muốn nói về trận pháp của Trái Đất! Nếu như cậu ta muốn nói Trái Đất hấp dẫn các ngôi sao, chỉ cần cậu ta sử dụng năng lực vượt qua sự hiểu biết của Liên Bang, Liên Bang nhất định sẽ kiểm tra cậu ta, kiểm tra Trái Đất!"
"Mà cậu ta còn nói võ lực của Trái Đất, trận pháp của Trái Đất, nói pháp quyết... không phải là hội chứng tuổi dậy thì cũng không phải là kẻ ngu xuẩn giả làm cao nhân để lừa đảo, thật thật giả giả, để người khác cảm thấy kiêng kỵ. Trái Đất... không dám hành động thiếu suy nghĩ!" Vệ Gia Quốc nói xong, hơi thở trở nên gấp gáp. Ông ta nhéo quần áo trước ngực, thân thể khẽ run. Cuối cùng ông ta cũng hiểu ra.
Trái Đất sai rồi. Tất cả họ đều sai rồi.
Trái Đất... không nên cử người đến tham gia Show Sinh Tồn Đỉnh Lưu, đây không phải là cơ hội, đây là một hồi chuông báo tử. Họ nghĩ rằng nếu người của Trái Đất thể hiện tốt, họ sẽ có thể gia nhập Liên Bang Vũ Trụ và bảo vệ Trái Đất. Nhưng sai rồi, tất cả đều sai rồi!
Ai đó trong số họ thể hiện càng tốt thì Trái Đất sẽ càng nguy hiểm. Đây là thời đại của vũ lực, đây là thời đại mà một người có thể hủy diệt cả một hành tinh, đây là thời đại của sự ích kỷ và những trận chiến. Nếu các tuyển thủ dự thi muốn sống thì Trái Đất sẽ phải chết. Và với một nhân vật tuyệt vời như Hòa Ngọc, Trái Đất đang đứng trên bờ vực diệt vong. Đáng tiếc lúc này ông ta mới đột nhiên phát hiện ra.
Sắc mặt của Vệ Gia Quốc tái nhợt, không khỏi run lên. Xong rồi! Nếu họ không thể nghiên cứu rõ hệ thống võ lực trước khi các thế lực của Liên Bang tra rõ Trái Đất, thì Trái Đất thật sự sẽ kết thúc sao?
Ông ta chợt nhìn lên màn hình, ánh mắt đầy hi vọng. Không, vẫn còn một tia hy vọng.
Hòa Ngọc với mưu trí hơn người đã phát hiện ra những vấn đề mà Trái Đất gặp phải, cậu đang truyền thông tin cho họ qua màn hình, cậu đang dạy họ qua màn hình. Cậu sẽ cứu vớt Trái Đất đúng không? Cậu có thể cứu vớt Trái Đất đúng không?
Vệ Gia Quốc nhìn chằm chằm vào màn hình.