Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 233

Trạm trung gian.

Seattle và Kiều Viễn mặt đối mặt, liếc nhìn nhau. Kiều Viễn vốn đang rất tức giận đột nhiên hết tức giận, anh ta nhìn Seattle, nói: "Đột nhiên tôi thấy không thua thiệt lắm, những kế hoạch kia của Hòa Ngọc, mẹ nó ai mà phòng được."

Seattle tán thành, gật đầu nói: "Đúng vậy, hiện tại tôi rất muốn nhìn thấy tên tiếp theo trong biệt đội báo thù."

Kiều Viễn: "Sắp được thấy rồi."

"Chúng ta cũng không tính là quá sớm, nghĩ lại nếu càng muộn, trải qua càng nhiều kế hoạch của Hòa Ngọc thì lúc đó mới nghẹn."

"Đoàn Vu Thần ơi Đoàn Vu Thần, chắc chắn anh ta cũng đang tính kế Hòa Ngọc, nhưng tiếc là đã đi vào lưới của Hòa Ngọc, tính kế như thế nào cũng chẳng còn tác dụng gì."

Seattle bật cười, rung đùi đắc chí.

Kiều Viễn: "Đầy đủ minh chứng rồi, sau này gặp Hòa Ngọc thì bớt nghe cậu ta nói, giết cậu ta luôn."

Seattle gật đầu, lập tức dừng lại: "Nhưng luôn không kìm lòng được mà muốn nghe cậu ta nói, hơn nữa cậu ta lại người trợ giúp mạnh nhất, nhưng cậu ta nói cậu ta muốn hợp tác với tôi, tôi sợ là sẽ bị dụ."

Kiều Viễn lắc đầu mạnh: "Không được, tuyệt đối không được để bị dụ, sự hợp tác của cậu ta chắc chắn là một cái bẫy, lần sau cậu ta bảo hợp tác với tôi, tôi cũng sẽ không tin cậu ta."

Seattle: "Đúng, tôi cũng kiên quyết không để bị cậu ta lừa." Cô ta nhìn tiếp về phía màn hình: "Chỉ tiếc là chúng ta chỉ có thể nhìn phát sóng trực tiếp và xem phát lại mà không có thông tin của tuyển thủ, cũng không thấy bình luận, tôi rất muốn nhìn xem phản hồi của khán giả cùng với át chủ bài của các tuyển thủ khác." Là một ngôi sao, cô ta rất quan tâm phản hồi của khán giả. Đặc biệt là bản thân vừa mới "thất bại", cô ta rất nhìn xem có khán giả nào không ủng hộ cô ta không.

Kiều Viễn lườm cô ta một cái: "Sao có thể để cô nhìn thấy, đây là thi đấu, hơn nữa, cô có muốn người khác nhìn thấy át chủ bài của cô không?"

Seattle: ".. Xem thi đấu tiếp đi."

Vì thế, hai người tiếp tục nhìn về phía màn hình phát sóng trực tiếp ở phía trước.

Khi Hòa Ngọc đi đến dưới gốc cây lớn, mọi người đều đã đến rồi. Cậu và Đoàn Vu Thần đến muộn, cho nên tụt lại phía sau những người khác, nhưng hiển nhiên những người khác cũng không đến trước quá lâu, Hòa Ngọc và những người khác vừa mới liếc nhìn nhau, Đoàn Vu Thần liền xuất hiện.

Đoàn Vu Thần: "Quả nhiên gốc cây to là điểm mấu chốt."

Quỳnh gật đầu, nhìn về phía Hòa Ngọc: "Cách của anh đúng rồi, thật sự có thể đi qua, cái cây này chính là cái mỏ neo, là thứ thật duy nhất."

Trảm Đặc: "Hòa Ngọc ơi Hòa Ngọc, cậu thật thông minh, lần này chúng tôi lại phải dựa vào cậu để qua ải rồi, đồ trang bị của ải này cậu chọn trước đi."

Vạn Nhân Trảm hừ một tiếng: "Tên gà mờ năng lực chiến đấu tám điểm, cũng chỉ có cái đầu là có thể dùng."

Hòa Ngọc mặc kệ gã, cậu quay đầu đi nhìn ra chỗ khác, lần này có thể thấy luôn cổng vào. Từ cổng vào đến chỗ này không xa, giới hạn ở giữa cũng không rộng, vừa nãy quả nhiên là bọn họ đang đi lặp lại chỗ cũ, nếu không cũng sẽ không gặp được những người khác. Mà hiện tại đến dưới gốc cây, ảo ảnh của ải thứ tư hoàn toàn mất đi hiệu lực.

"Làm sao bây giờ? Sao vẫn chưa qua ải?" Quỳnh tò mò hỏi.

Hòa Ngọc nhíu mày, nhìn về phía cây đại thụ: "Có phải mọi người đã quên người tạo ra ảo ảnh chính là boss của ải lần này, chúng ta còn chưa khiêu chiến đâu."

Mọi người: "!!!" f*ck, suýt nữa thì quên mất. Bọn họ chắc chắn ải này là ảo ảnh, nhưng lại suýt quên mất còn có boss tạo ra ảo ảnh này!

Mọi người vội vàng quay đầu lại, đang chuẩn bị nhìn về phía đại thụ.

Đột nhiên - Cành cây xanh biếc đâm mạnh đến, vừa hung hãn vừa nhanh. Bọn họ đứng ở dưới gốc cây một lúc lâu, đại thụ không hề phản ứng, đến khi bọn họ sắp lơ nó đi, nó lại đột nhiên hành động làm cho bọn họ không kịp trở tay.

Bình Luận (0)
Comment