Sáu món trang bị xuất hiện trước mặt mọi người.
Mấy người liếc nhìn nhau, Đoàn Vu Thần mở miệng nói: "Hòa Ngọc chọn trước." Cái này cũng không có gì để nói, bọn họ có thể qua ải nhanh như vậy tất cả đều là công lao của Hòa Ngọc. Nếu không có Hòa Ngọc, còn không biết bọn họ phải ở trong đấy bao lâu thì mới phát hiện ra được bí mật, biết cách làm sao để phá vỡ ván cờ.
Trảm Đặc gật đầu đồng ý, nói: "Nên để Hòa Ngọc chọn trước, Hòa Ngọc, cậu cũng quá mạnh rồi, đồng đội của cậu có người phụ trợ như cậu thì vô địch luôn." Miệng thì khen ngợi nhưng mắt lại tối sầm lại. Vốn dĩ Trảm Đặc kiêng kỵ Lăng Bất Thần nhất, đừng nhìn năng lực chiến đấu tên này kém nhưng lại rất may mắn, hơn nữa rất quỷ quyệt, Trảm Đặc cùng đội với Lăng Bất Thần, nhưng cũng muốn nếu có cơ hội thì sẽ g**t ch*t Lăng Bất Thần. Nếu không, chắc chắn đối phương sẽ trở thành chướng ngại vật cuối cùng của anh ta.
Nhưng hiện tại lại xuất hiện một tên càng đáng sợ, Hòa Ngọc - phụ trợ mạnh nhất có năng lực chiến đấu tám điểm.
Nếu không thể bảo đảm cậu là phụ trợ cho đội của mình, vậy cách tốt nhất chính là g**t ch*t cậu. Nếu không, khi cậu trở thành đồng đội của người khác thì chính là tai họa mà.
Trong lòng Trảm Đặc nghĩ vậy, nhưng lại không nói bất cứ điều gì. Dù sao hiện tại không phải là lúc nên g**t ch*t Hòa Ngọc, bọn họ còn cần cậu, người bọn họ càng cần phải g**t ch*t, chính là nội gián. Chỉ có hai cơ hội bỏ phiếu. Hòa Ngọc năng lực chiến đấu tám điểm, quá yếu ớt. Chỉ cần trong trường hợp quy tắc có thể ra tay với cậu, không có ai bảo vệ, giết cậu rất dễ dàng.
Mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, Hòa Ngọc cũng không muốn đoán, cậu đi về phía trang bị.
Trang bị lần này cũng không có tác dụng gì quá lớn đối với Hòa Ngọc. Trên cơ bản đều là trang bị năng lực chiến đấu, đối với người khác là đồ tốt, đối với Hòa Ngọc chỉ có thể nói là vô dụng. Vì thế, cậu cầm lấy thuốc sinh mệnh bảy sao.
Trang bị năng lực chiến đấu còn lại bị người khác cầm đi, chỉ để lại cho Lăng Bất Thần một bộ trang bị áo giáp phòng ngự kỳ quái. Lăng Bất Thần cất đi, dường như không cảm thấy bản thân thiệt thòi, nở nụ cười hiền lành: "Trang bị này khá tốt, rất hợp để đánh đàn, tiếc là ở đây không có đàn!"
Vạn Nhân Trảm nhìn cậu ấy bằng ánh mắt ghét bỏ. Đội một của bọn họ cũng rất kỳ lạ, có hai người có năng lực chiến đấu kém nhất Show Sinh Tồn Đỉnh Lưu, một người năng lực chiến đấu tám điểm, một người năng lực chiến đấu chín mươi chín điểm. Mà ở cuộc thi đấu này, bọn họ dẫn đầu cách rất xa, đạt được trang bị của mỗi cửa ải, rất nhiều trang bị còn đều là cao cấp.
Nhưng hai người kém cỏi nhất này, còn có một người tám, một người chín mươi chín, không hề thăng cấp, cũng rất kỳ lạ.
Đoàn Vu Thần vỗ tay: "Được rồi, trang bị đã chia xong hết, hiện tại đến thời khắc quan trọng nhất của cửa ải này, bỏ phiếu."
Tất cả mọi người đều im bặt, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc. Mắt liếc nhìn nhau, sóng ngầm tuôn trào.
Trảm Đặc tò mò hỏi: "Các cậu có manh mối của nội gián không? Ai có khả năng là nội gián? Chúng ta chỉ có hai cơ hội bỏ phiếu, không thể lãng phí được." Liên quan đến nội gián, anh ta thật sự không có bất cứ manh mối nào, chỉ có thể trông cậy vào các đồng đội của anh ta có tin tức. Anh ta theo bản năng nhìn về phía Hòa Ngọc. Tên này thông minh, có lẽ sẽ có một vài ý tưởng.
Hòa Ngọc gật đầu, sau đó nhìn về phía Trảm Đặc, điềm tĩnh nói: "Tôi chọn Trảm Đặc."
Trảm Đặc sững sờ. Trên đầu của anh ta có số "1". Còn chưa kịp phản ứng lại, Đoàn Vu Thần nói: "Tôi chọn Trảm Đặc." Vạn Nhân Trảm: "Trảm Đặc." Số ở trên đầu anh ta khi anh ta còn chưa phản ứng kịp thì đã biến thành số "3" rất nguy hiểm.
Trảm Đặc giậm chân, không thể tin được mà gào thét: "Đm tôi không phải nội gián!"
Hòa Ngọc nở nụ cười với anh ta, giọng nói càng thêm ấm áp: "Tôi biết mà."
Trảm Đặc: "..." Anh ta trợn tròn mắt.
Lăng Bất Thần và Quỳnh gần như là cùng nói: "Trảm..." Vừa mới nói được một chữ, Trảm Đặc liền biến mất tại chỗ, phản ứng không thể nói là không nhanh. Thời khắc thăng cấp đó, kèm theo tiếng gào thét của anh ta.
"Mẹ chúng mày, đám không có lương tâm lại dám tính kế ông đây!" "Chờ đấy, tao chắc chắn sẽ báo thù!"