Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 245

Vạn Nhân Trảm hất cằm lên: "Đúng, bọn tao đến giết mày đấy."

Mắt Quỳnh híp lại, đột nhiên hỏi: "Cho nên giữa hai người ai là nội gián."

Hòa Ngọc còn chưa lên tiếng thì Vạn Nhân Trảm đã nắm chặt rìu lắc qua lắc lại, đáp qua loa: "Tao là nội gián này, sao thế, mày còn di ngôn nào muốn để lại sao?"

Quỳnh mím môi: "Cho nên hai người chuẩn bị giết tao xong rồi giết Đoàn Vu Thần tiếp, sau đó một mình đi tiếp qua ải thứ sáu đúng không?" Hoàn toàn có khả năng như thế, dù gì có Hòa Ngọc hỗ trợ thì xem như Vạn Nhân Trảm không có đối thủ.

Ánh mắt cô ta nhìn sang Hòa Ngọc: "Tại sao anh lại muốn giúp Vạn Nhân Trảm, giữ chúng tôi lại, bỏ phiếu loại Vạn Nhân Trảm thì anh cũng vẫn an toàn mà?" Đây là điểm khiến Quỳnh vô cùng nghi ngờ. Tại sao Hòa Ngọc lại phải giúp nội gián. Chắc chắn nội gián cũng không thể để cậu qua ải được, cho dù qua được thì có nội gián ở đó thì cậu cũng thất bại.

Hòa Ngọc nghe vậy bất lực đáp: "Tôi chỉ có thể giúp gã, nếu như không thì tôi sẽ chết ngay tức khắc, số phiếu của tôi vẫn còn thiếu một ít, có lẽ đủ để qua đến ải thứ sáu." Cậu không để Quỳnh hỏi tiếp mà tiếp tục nói: "Quỳnh, vòng này là tôi mời cô, thật sự tôi rất muốn làm đồng đội của cô, cô, Eugene, Trấn Tinh, Vạn Nhân Trảm, Lăng Bất Thần là những đồng đội tôi rất muốn hợp tác, tôi thật lòng với mọi người mà."

"Nhưng bây giờ anh vẫn muốn giúp Vạn Nhân Trảm giết tôi." Quỳnh thờ ơ lên tiếng, đồng thời liếc nhìn Hòa Ngọc. 

Đây là ý muốn hợp tác sao? Nếu Hòa Ngọc đứng về phía Quỳnh thì cô ta sẽ bảo vệ cậu, cậu hỗ trợ cô ta thì họ không cần sợ tên nội gián Vạn Nhân Trảm này. Vạn Nhân Trảm không giết được họ, đợi khi ải này kết thúc thì loại Vạn Nhân Trảm, Hòa Ngọc cũng có khả năng sống để đi tiếp.

Nhưng cô ta luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, có cảm giác hơi sai sai. Tình huống cấp bách nên không có thời gian để cô ta tiếp tục nghĩ sâu thêm về nó nữa.

Hòa Ngọc như không hiểu ánh mắt của cô ta, tiếp tục lẩm bẩm: "Vòng tiếp theo hy vọng chúng ta có thể hợp tác, lần này thì xin lỗi vậy."

Đôi môi cậu nở ra một nụ cười, cất cao giọng nói: "Vạn Nhân Trảm, ra tay đi."

Vừa dứt câu Quỳnh lập tức biến mất, chiếc rìu bổ vào khoảng không.

Quỳnh tốn hết hai trăm nghìn phiếu để rời khỏi đây.

Kế hoạch thành công.

Sau khi Quỳnh rời đi thì đi thẳng vào trạm trung chuyển. Cô ta vừa mở mắt thì Trảm Đặc, Seattle, Kiều Viễn đều nở nụ cười xán lạn với cô ta, họ đồng thanh nói: "Hoan nghênh gia nhập với bọn tôi, Quỳnh."

Hai phút sau, tiếng gào thét của Quỳnh vang lên trong trạm trung chuyển.

"Hòa Ngọc, vòng sau nếu tôi chung đội với anh, còn tin tưởng anh thì tôi là con chó."

Bình Luận (0)
Comment