Hàn Băng thú nhảy lên, móng vuốt to lớn vung qua vung lại. Nó không bay lên, cũng không phun mũi tên băng, nhưng dù vậy nó cũng mang đến rất nhiều trở ngại cho Hòa Ngọc đang nhảy trên không trung.
Hòa Ngọc rút tay lại, xoay người, hướng cây chổi lao về phía Hàn Băng thú.
Đạn mạc: "Vãi cậu ta muốn làm cái gì vậy?"
Hòa Ngọc không làm gì cả, thậm chí cậu còn không rút vũ khí ra. Có lẽ biết là đang nô đùa nên Hàn Băng thú cũng không bắt cậu xuống, cho phép Hòa Ngọc ngồi lên đầu nó, sau đó từ trên đỉnh đầu trượt dọc xuống theo sống lưng, quấn lấy hai chân trước của nó từ phía sau.
"Ngao ngao -"
"Xoa bóp" và nô đùa thoải mái khiến Hàn Băng thú càng thêm hưng phấn, trực tiếp xoay tròn cùng Hòa Ngọc rồi ngã xuống nền tuyết, bông tuyết xung quanh bắn tung tóe, vui vẻ giậm chân.
Hòa Ngọc trượt sang chân trước còn lại, sau đó nhảy lên bụng nó, men theo cằm rồi dẫm lên trên chóp mũi.
Bé mèo lớn cảm thấy hơi khó chịu, vươn tay ra vỗ Hòa Ngọc.
Hòa Ngọc giẫm lên cây chổi và nhảy lên, giơ chân lên rồi xoay tròn trước mắt Bé mèo lớn đang nằm ngửa. Một động tác múa cổ điển kinh diễm, xoay liên tục một chân tại chỗ với tốc độ cao. Quần áo của cậu bị đốt gần như rách nát ở ải trước, bây giờ bắt đầu xoay tròn, vạt áo tung bay, ngược lại trông rất đẹp.
Đôi mắt xanh của Hàn Băng thứ nhìn rất chăm chú, nghiêm túc nhìn Hòa Ngọc. Sau đó, khi Hòa Ngọc rút chân lại và đứng yên, cậu đột nhiên nhảy lên rồi lao tới. Nó thu móng vuốt sắc bén lại, chỉ dùng bàn tay đến bắt cậu.
Trước khi hai bàn tay bắt được Hòa Ngọc thì Hòa Ngọc đã nhảy ra ngoài trước, bay lên cao, đáp xuống đầu Hàn Băng thú, lại men theo sống lưng trượt xuống.
"Ngao ngao -"
Hàn Băng thú vui mừng phấn khích, hai chân trước khép lại với nhau giống như đang vỗ tay, đột ngột quay đầu lại vẫy đuôi, vui vẻ nhìn Hòa Ngọc ở phía sau.
Hòa Ngọc đang uống nửa lọ thuốc viên còn lại.
Bé mèo lớn thực sự khó trêu.
Hơi mệt đó.
Uống nửa lọ thuốc xong, cậu lấy lại tinh thần, vết thương trên cánh tay cũng dần lành lại, khi Hàn Băng thú lại xông tới, cậu lại nhảy lên, tiếp tục trêu đùa.
Nửa tiếng sau.
Cuối cùng Hàn Băng thú cũng chơi đủ rồi, Hòa Ngọc nhảy lên vai nó, mệt đến nỗi mồ hôi đầm đìa.
"Hộc hộc -" Hàn Băng thú cũng cũng thở hổn hển.
Nhưng tâm trạng của nó rất tốt, đôi mắt xanh xinh đẹp nhìn "đồ ăn" trên vai mình, trong mắt xẹt qua một tia bối rối. Rõ ràng là đang suy ngẫm nên ăn hay không nên ăn.
Không ăn, đây là đồ ăn.
Ăn thì lại không nỡ.
Hòa Ngọc cất chổi đi, về vào cằm của Hàn Băng thú, gần như là lủi vào đám lông trắng, cậu chơi đùa với bộ lông của nó, lông trắng bay tứ tung. Nhưng bé mèo lớn lại thoải mái "grừ grừ" nằm ngửa trên tuyết, híp mắt, rất thoải mái.
Mười phút sau, Hòa Ngọc cảm thấy đau tay. Cậu bỏ tay xuống, dừng lại, bé mèo lớn mở to mắt nhìn cậu. Hòa Ngọc không di chuyển hay bỏ chạy.
Hàn Băng Thú vươn móng vuốt về phía cậu.
Bình luận: "Muốn ra tay với Hòa Ngọc rồi hả?"
“Chạy đi Hòa Ngọc!”
"Phiếu của Hòa Ngọc đủ rồi, xem cậu ta có dùng không, cũng không biết vừa nãy cậu ta làm gì, nhảy múa với Hàn Băng thú, có tác dụng hả?"
Thực tế đã chứng minh thực sự có ích.