Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 289

Hòa Ngọc: "Ăn đi, nướng xong rồi." Vừa nói, chính cậu cũng giơ một con cá lên, thổi thổi rồi đưa đến bên miệng. 

Nhiệt độ trong Thiên đường băng tuyết rất thấp, cho dù là ở bên cạnh đống lửa, cá nướng cũng rất nhanh nguội, cậu phải ăn càng nhanh càng tốt.

Hàn Băng thú há to miệng, vội vàng ăn cá nướng vào miệng. Khoảnh khắc khi miếng cá nướng được đưa vào miệng, màu xanh của mắt nó dần dần mở to, tròn xoe, cái đuôi từ từ dựng lên, đôi tai cũng dựng đứng, lông tơ trên mặt tràn đầy hưởng thụ. 

-- Ngon quá! Một con quái thú khổng lồ, thế mà mọi người lại có thể nhìn thấy biểu cảm này trên mặt của nó. 

Hòa Ngọc cũng ăn một cáh hài lòng, con cá này khác với cá ở Trái Đất, thịt cực kỳ chắc, hơn nữa vì là cá biển nên nó không cần nêm gia vị, nướng trực tiếp nên mùi thơm tràn lan, khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng. Vỏ ngoài nướng xốp giòn, thịt bên trong tan trong miệng, mùi thơm khắp nơi.

Một người một mèo, đồng thời nheo mắt, ăn hưởng thụ.

Eugene nuốt nước miếng, sải bước đi tới: "Hòa Ngọc, cho tôi một con nhé, cảm ơn." Tổng cộng chỉ có hơn mười con, đến trước được trước.

Ngay lúc Eugene duỗi tay ra, Thành Chiêu duỗi tay còn nhanh hơn gã, gã trừng to mắt, lập tức đẩy Thành Chiêu ra, muốn lấy trước. Trong lúc bọn họ đang đẩy tới đẩy lui, bàn tay của Trấn Tinh đã lướt qua họ, đặt trên nhánh cá nướng...

Hàn Băng thú: "Ngao --" Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, quả cầu lông trắng cực lớn đã lao vào, hai chân trước một đạp hất bay một người, trong miệng vẫn ngậm một con, nó vẫn muốn ăn tiếp nhưng lại không được tham ăn, nó chỉ muốn ăn cá nên trực tiếp hất ra.

"Bich!"

"Bịch!"

Âm thanh rơi xuống đất rõ ràng. Đám người Cách Đới đang đến gần, lặng lẽ lùi lại, không dám tiến gần nửa bước.

Ở đằng xa, Eugene rít gào: "Hòa Ngọc! Dạy dỗ bé mèo lớn của cậu đi, quá bá đạo!!"

Hòa Ngọc bình tĩnh ăn cá: "Cũng đâu có nướng cho các anh, những con này đều là của bé mèo lớn nhà tôi."

"Ngao ~" Hàn Băng thú trả lời. 

-- Được "đồ chơi" chia cho, tất cả đều là của nó, ai đến cướp là tìm chết!

Khi ba người Eugene kéo theo cái chân suýt gãy về, Hòa Ngọc đã ăn gần xong rồi, còn con mèo lớn cũng đang ăn miếng áp chót, vô cùng quý trọng, cái miệng nhỏ cắn từng miếng nhỏ, vẻ mặt hưởng thụ, trông vô cùng hạnh phúc.

Cách đó không xa, mấy người Cách Đới liều mạng nuốt nước miếng. Eugene ngửi thấy mùi, chỉ cảm thấy bụng đói réo lên, không ngừng nuốt nước miếng.

Sau khi Hòa Ngọc ăn con cá xong, đột nhiên hỏi: "Bé mèo lớn, bình thường mày ăn gì?"

Hàn Băng thú nuốt con cá, sửng sốt trong giây lát. Rồi nó như nghĩ ra điều gì, mắt nó sáng lên, ngón tay chỉ về một hướng: "Ngao!"

Không thể biểu đạt được, Hàn Băng thú có chút sốt sắng, duỗi móng vuốt ra khẽ vỗ lưng Hòa Ngọc ba cái, đồng thời chỉ về phía trước, ra hiệu cho cậu đi theo.

Hòa Ngọc ném que và xương cá nướng xuống, đứng dậy phủi tuyết trên tay, nhấc chân đi về hướng đó.

Mắt của đám người Trấn Tinh, Eugene, Cách Đới, Thành Chiêu sáng lên, cùng nhau nhào lên. 

-- Cá! Còn con cuối cùng đang nướng, ai cướp được là của người đó. 

Thơm quá, nếu không được ăn một miếng đêm nay khó chịu chết mất!

"Ngao!"

Bé mèo lớn quay đầu lại, trong cuộc vật lộn của họ, nuốt chửng con cá cuối cùng đang nướng trong một ngụm, l**m khóe miệng, phóng khoáng xoay người.

Bình Luận (0)
Comment