Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 299

Gã xoa mũi nhìn Hòa Ngọc: "Chà xong rồi, đủ chưa vậy?"

Hòa Ngọc cúi đầu liếc nhìn: "Chỉ còn lại một ống tay áo, ngày mai lúc chải lông cho nó thì chải thêm một ít nữa."

Hàn Băng thú nghe thấy vậy, nó vươn móng vuốt về phía thân của nó rồi dùng lực. Sau đó, nó nắm lấy bộ lông mềm mại trong tay, đưa cho Hòa Ngọc và nhìn cậu đầy mong đợi.

Cho này.

Đồ chơi cần có lông, nhổ cho cậu một tí này, nó có rất nhiều lông đó.

Hòa Ngọc sững sờ, thậm chí động tác trên tay cũng dừng lại một chút, sau đó tiếp tục dệt, hai mắt cụp xuống, khiến người ta không nhìn rõ cảm xúc trong mắt cậu. Giọng nói của cậu nghe rất bình tĩnh: "Dùng chỗ lông rụng là được, không cần nhổ lông của mình đâu, đau lắm."

"Ngao ~"

Bé mèo lớn kêu lên một tiếng, không biết là đang đáp lại lời của Hòa Ngọc hay là đang nói "không đau".

Trấn Tinh cũng rất can đảm, gã đưa tay ra và lấy đống lông trên móng vuốt của Hàn Băng thú. Hàn Băng thú nhìn chằm chằm, Trấn Tinh ho một tiếng, không để lộ sự yếu đuối của mình. Dù sao, bây giờ cũng có Hòa Ngọc che chở cho gã. Trấn Tinh đắc ý ôm lấy nhúm lông kia, tiếp tục chà lông, còn chà rất nghiêm túc.

Hòa Ngọc trông rất gầy yếu nên cần phải mặc nhiều quần áo hơn, không sẽ bị lạnh cóng. Lông cũng nên chà mỏng hơn để tránh đâm vào thịt.

Bé mèo lớn tức đến mức chà xát móng vuốt, nó quyết định phải tìm cơ hội nhân lúc đồ chơi không biết, g**t ch*t tên nhân loại đáng ghét này.

Hòa Ngọc không biết về cuộc đối đầu giữa một người và một mèo, cậu nghiêm túc đan áo len, động tác rất nhanh. Rất nhanh đã làm xong một chiếc áo len, Hòa Ngọc đứng lên, bình tĩnh c** đ*, chuẩn bị mặc cái áo kia lên.

Trấn Tinh nhìn cậu chằm chằm, sau đó lập tức quay người đi, vành tai hơi ửng đỏ.

Eugene vừa mới bò được dậy: "..." Gã huýt sáo: "Oa, Hòa Ngọc, dáng cậu đẹp thật đấy, tôi rất thích."

Đám người Cách Đới, Nguyên Trạch không thể không nhìn sang.

Hòa Ngọc phớt lờ gã.

Cách Đới: "Cậu cởi áo trước mặt chúng tôi như thế cũng không tốt lắm đâu."

Hòa Ngọc bình tĩnh nói: "Có gì không tốt, đều là đàn ông với nhau mà." Cũng không phải cậu chưa từng nhìn thấy những tuyển thủ khác c** tr*n, cũng toàn là đàn ông con trai với nhau thôi.

Eugene xoa hai tay, cười nói: "Xem ra cậu thật thật sự không biết thói quen của Liên Bang chúng tôi, mặc dù có rất nhiều chiến sĩ không để ý cái này, nhưng c** q**n áo được coi là thể hiện sức hấp dẫn của mình."

Hòa Ngọc vừa mặc áo len vừa chỉnh sửa ống tay áo, có chút khó hiểu quay sang nhìn bọn họ. Liên Bang chắc cũng cởi mở. Không đến nỗi không thể c** q**n áo. Cuối cùng, cậu nhìn chằm chằm vào Trấn Tinh, tìm kiếm câu trả lời.

Trấn Tinh ho khan một tiếng, ngượng ngùng nói: "Liên Bang tự do kết hôn, hai nghìn năm trước đã cho phép nam nữ, nam nam, nữ nữ kết hôn với nhau." Giống loài khác nhau cũng được, không quan trọng giới tính.

Hòa Ngọc: "'..." Cậu khó hiểu một lúc rồi bình tĩnh nói: "Vậy thì sao? Mấy người không có à?" Chỉ lộ thân trên thôi thì có gì khác nhau đâu, ai cũng là đàn ông, cho dù là người có thể kết hôn thì cũng giống nhau thôi, không có gì khác biệt.

Eugene cười tủm tỉm nói: "Không giống nhau, da của cậu vừa đẹp vừa mịn, rất thu hút người khác đấy, ai mà không thích chứ, bây giờ chắc chắn có một đống người đang l**m màn hình đấy." Gã chớp mắt: "Hòa Ngọc, cậu cân nhắc đến tôi chút đi, ở nơi nguy hiểm như thế này, có tình yêu thì đến luôn ấy chứ."

Trạm trung gian.

Vạn Nhân Trảm đứng lên: "Nó, nó đi khắp nơi thả thính người ta, không biết xấu hổ!" Gã tức giận đến mức quay vòng vòng.

Trảm Đặc nhìn gã một cách kỳ lạ: "Nhiều chiến sĩ đâu để ý đến cái này, cái này cũng không có gì đâu, chỉ là bọn Eugene có suy nghĩ khác nên mới mẫn cảm như vậy, mày sốt ruột làm gì?"

Bên cạnh, Seattle đã nhìn ra gì đó bỗng quay sang nhìn Vạn Nhân Trảm.

Vạn Nhân Trảm tức giận nói: "Mày quản tao hả?"

Trảm Đặc: "..."

Điên rồi người, tiếp theo.

Bình Luận (0)
Comment