Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 305

Bình luận: "Đừng nói nữa, tôi đã rất đau khổ rồi."

"Một bông hoa hàn băng lớn như thế, bé mèo lớn ăn chơi chơi thì không nói làm gì, Hòa Ngọc đã phát hiện ra, không cất đi còn lấy ra đun nữa chứ."

“Cậu ta cũng cất đi một ít rồi.”

"Có bao nhiêu đó thôi, cậu ta nên cất hết đi, đừng nói cái gì mà Hàn Băng thú sẽ không vui, Hòa Ngọc cất đi cũng không thấy Hàn Băng thú không vui."

Một loạt động tác của Hòa Ngọc khiến khán giả cảm thấy đau khổ, đồng thời còn khiến hốc mắt của Eugene và những người khác đỏ ngầu.

 Ghen tị quá đi. 

Nếu những bông hoa băng này nằm trong tay họ, chắc chắn họ sẽ tận dụng chúng một cách hiệu quả.

Hòa Ngọc không quan tâm đến sự đau khổ của Eugene và những người khác, cậu cầm một con cá nướng lên, sau đó lại nhặt một bông hoa hàn băng lên, nhét vào trong bụng con cá nướng, sau đó lại đặt lên lửa tiếp tục nướng.

Mọi người: "..."

Nguyên Trạch nhéo người mình, cảm thấy hô hấp có chút khó khăn. Nhìn thấy sự lãng phí này, không phải trước đây chưa thấy qua sự lãng phí này bao giờ. Nhưng mà đau lòng quá đi, họ ngửi thấy rồi! Mùi thơm của cá nướng đủ để thu hút mọi người, thêm vào đó là sự hòa quyện của hoa hàn băng khiến ai nấy cũng ch** n**c dãi, bụng đói cồn cào. 

Đúng là rất hấp dẫn.

Trấn Tinh, Eugene và những người khác liên tục nuốt nước bọt và nhìn về phía Hòa Ngọc.

Bé mèo lớn đã khóc vì đói rồi, dùng chân cào trên mặt đất, nhưng nó không muốn làm Hòa Ngọc bị thương nên chỉ có thể kêu lên "grào grào."

Hòa Ngọc gắp miếng nướng đầu tiên đặt lên đĩa đá bên cạnh, lại nhặt một bông hoa hàn băng khác, bẻ vài cánh hoa rồi rắc lên trên. 

Hoa hàn băng đã được hòa quyện vào cá, cá nướng thơm ngào ngạt phía trên lại rắc thêm hoa hàn băng tươi mới càng khiến món ăn thêm phần ngon miệng.

Cậu hài lòng gật đầu, sau đó đẩy cho bé mèo lớn: "Ăn đi."

Hai mắt bé mèo lớn sáng lên, nó há to miệng, vừa định cắn xuống nhưng như nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn Hòa Ngọc: "Grào!" Cậu cũng ăn đi!

Hòa Ngọc cười nói: "Ăn đi, cho mày hết đó." 

Nụ cười của cậu có chút phức tạp, ý tứ sâu xa trong đó làm Hàn Băng thú không hiểu được.

Nó thực sự chịu không nổi nữa, cắn một miếng vào miệng, cả người như muốn tan ra, đôi mắt xanh biếc xinh đẹp tràn đầy vẻ hưởng thụ. Nó tưởng món cá nướng đã ngon rồi, đến bây giờ nó mới được nếm vị ngon của món cá nướng hoa hàn băng tươi mới và hoa hàn băng nướng.

Bé mèo lớn vui vẻ vẫy đuôi. Ăn xong, vẫn chưa đủ đã l**m l**m miệng, lại l**m đĩa, nhìn con cá vẫn đang nướng trên lửa, bé mèo cảm thấy tràn ngập hạnh phúc.

Nó lè lưỡi, cưng chiều l**m Hòa Ngọc một cái: "Ngao ~" 

Nó thích đồ chơi của nó rất nhiều. Nó muốn ở bên đồ chơi mãi mãi.

Hòa Ngọc cũng không ngăn cản, chỉ là mỉm cười bất đắc dĩ, dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn bé mèo lớn. Một lúc lâu sau cậu nhìn đi chỗ khác, đặt một con cá nướng khác lên đĩa, rắc hoa hàn băng tươi lên, giọng nói rất nhẹ nhàng có chút khàn khàn.

"Ăn đi, hôm nay đều là của mày."

Bình Luận (0)
Comment