Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 310

Hòa Ngọc ngẩng đầu lên, cầm trong tay hoa hàn băng.

Đó là bông hoa mà Hàn Băng thú tặng cho cậu, nó đã chọn ra bông hoa đẹp nhất trong số hoa hàn băng đó.

Cậu ấn cái cuống sắc nhọn của bông hoa băng giá vào ngực của Hàn Băng thú, ngước nhìn đôi mắt xanh da trời của Hàn Băng thú, tay dùng một lực rất mạnh. 

Trong mắt Hàn Băng thú lóe lên nghi hoặc nhưng nó không có từ chối, vẫn cúi đầu nhìn cậu, giống như cậu làm gì nó cũng sẽ không phản kháng lại.

Hòa Ngọc khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi đâm thật mạnh. 

Bông hoa ấy cắm sâu vào trái tim nó.

"Grào!"

Hàn Băng thú kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể run lẩy bẩy, cơ thể không còn tý sức nào ngồi xuống, trong đôi mắt xanh da trời của nó lấp lánh màu nước trong xanh, nhìn chằm chằm Hòa Ngọc.

Hòa Ngọc nhắm mắt lại, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, tuyết lạnh rơi xuống mặt, mí mắt khẽ run.

Bé mèo lớn giơ đôi móng vuốt mượt mà của nó lên, đặt một cái lên đầu Hòa Ngọc để bảo vệ cậu khỏi gió tuyết, cái còn lại đặt trên lưng Hòa Ngọc, nhẹ nhàng vỗ về. 

Động tác quen thuộc, sự thân mật gần gũi này.

Hòa Ngọc đột nhiên mở mắt ra nhìn Hàn Băng thú.

"Grừ -"

Nó khẽ kêu một tiếng, trong đôi mắt xanh biếc ẩm ướt không có đau đớn, không có tức giận, cũng không có nghi ngờ, chỉ có bất đắc dĩ cùng sự luyến tiếc không nỡ.

Gió tuyết trở nên yếu hơn, mây trên bầu trời dường như tan đi, ánh trăng sáng trong xuất hiện.

Từ đuôi của Hàn Băng thú bắt đầu biến thành những chấm nhỏ, đôi mắt màu lam như nước của nó luôn nhìn Hòa Ngọc, tràn ngập sự bất đắc dĩ và hoài niệm. Từng chút một, thứ cuối cùng đã biến mất là bàn tay đã che chắn cho Hòa Ngọc khỏi gió tuyết. 

Đây là sự dịu dàng của bé mèo lớn dành cho đồ chơi nó yêu thích nhất.

Ánh sao chói mắt tan ra, quấn lấy Hòa Ngọc rồi dần dần mờ nhạt, từ rõ ràng đến biến mất từng chút một. 

Hòa Ngọc theo bản năng đưa tay chạm vào nhưng không bắt được thứ gì, ánh sao hoàn toàn biến mất, không còn bất kỳ dấu vết nào của Hàn Băng thú.

Sự biến mất của Hàn Băng thú khiến cậu rơi xuống tuyết. Quỳ một gối xuống, một tay ôm bông hoa hàn bằng dính đầy vết máu đỏ, cơ thể dường như đang khẽ run lên vì lạnh.

"Vù vù -"

Xung quanh chỉ còn lại tiếng gió. Những mảnh tuyết rơi trên đầu và cơ thể của Hòa Ngọc. 

Đỉnh băng tuyết yên tĩnh lạ thường, ngoại trừ tiếng gió thì không còn âm thanh nào khác, đến cả bình luận vào giờ phút này cũng hoàn toàn trống rỗng.

Tiếng bước chân vang lên, Trấn Tinh đang đến gần. Hòa Ngọc không đề phòng, cũng không muốn đề phòng nên cứ giữ nguyên tư thế này, bất động.

Trấn Tinh đi tới trước mặt cậu, ngồi xổm xuống nhặt trang bị Hàn Băng thú đánh rơi lên, khoác lên người Hòa Ngọc dịu dàng nói: "Chỉ là hệ thống thiết lập NPC mà thôi, Hòa Ngọc, đừng buồn."

Thứ mà Hàn Băng thú rơi ra là một chiếc áo khoác. 

Hòa Ngọc nhìn chiếc áo khoác trước mặt, bộ lông trắng như tuyết vừa dày vừa ấm, cái này giống bề ngoài của Hàn Băng thú, cũng giống như bé mèo lớn vậy. 

Cậu giơ tay lên, những ngón tay cẩn thận chạm vào gấu áo, siết chặt, bình tĩnh nói: "Tôi không buồn, từ khi tiếp cận nó, kết thân với nó, gắn bó với nó, tất cả đều là tính toán." Tính cả việc nó cam tâm tình nguyện giao mạng sống của mình ra.

Ánh mắt Trấn Tinh đau khổ, không nói nữa, chỉ lo lắng nhìn cậu.

Hòa Ngọc giơ tay lên, bình tĩnh lau băng tuyết trên mặt, sau đó hạ tay xuống, mỉm cười. Cậu cầm bông hoa hàn băng lên rồi đứng dậy, đối mặt với từng bông tuyết rơi xuống, môi đỏ lên vì cắn mạnh, tay kia nắm chặt lấy quần áo, nở nụ cười rạng rỡ, nham hiểm.

"Sao tôi buồn được chứ, không có tí tác dụng nào."

Mỗi một người trong trận đấu này, đều là một quân cờ. 

Cậu là quân cờ, Trấn Tinh rồi Lăng Bất Thần và cả sự tồn tại của Hàn Băng thú cũng vậy. 

Quân cờ không có tự do và không có sự lựa chọn.

Nhưng quân cờ cũng có thể có ý thức, có tính toán, có cả sự không cam chịu số mệnh nữa.

Đến cuối cùng cậu sẽ đặp tan bàn cờ, tự mình chơi ván cờ này với kẻ đứng sau. 

Khi đó, sống chết, mọi lựa chọn sẽ do bản thân quyết định.

Bình Luận (0)
Comment