Hòa Ngọc: "Eugene, hôm nay ở chỗ Louis, anh nghe ngóng được gì rồi?"
Eugene: "Louis có một cái đầu rất khôn khéo, vẫn luôn nói chuyện với tôi nhưng lại không thể hiện ra điều kỳ khác thường. Hôm nay lúc tôi ở nhà ông ta không phát hiện ra điều gì, nhà của ông ta rất cũ, dường như là sử dụng lại nhà của thị trưởng cũ, chỉ sửa chữa lại một chút."
Trấn Tinh: "Vậy thì chúng ta vẫn phải tiếp tục tiếp xúc, thời gian của chúng ta có hạn, nếu bữa cơm này không có bất kỳ tin tức hữu dụng nào, vậy thì cần phải thay đổi kế hoạch." Vai diễn đã đóng tốt, bọn họ không thể đắm chìm trong việc đóng vai.
Hòa Ngọc gật đầu, đồng ý. Mắt cậu nhìn ra ngoài cửa, ánh đèn ở ngoài cửa sổ chiếu vào nửa bên mặt, nửa sáng nửa tối, ánh mắt cậu lập lòe. Thật sự thú vị mà.
Bình luận: "Chắc chắn Hòa Ngọc đã đoán ra gì rồi."
Bình luận: "Nhưng cậu ta không nói, nếu không chắc chắn 80%, chắc chắn cậu ta sẽ không nói."
Ánh mắt của Hòa Ngọc chỉ người xem có thể nhìn thấy, bọn họ vò đầu bứt tai cũng không phân tích ra được gì.
Xe bay chạy rất nhanh, bọn họ vừa nói chuyện xong, xe bay đã dừng lại trước cửa nhà của thị trưởng rồi.
Cuộc nói chuyện kết thúc, không cần dùng thiết bị quấy nhiễu nữa, Eugene đặt lại đầu mình về chỗ cũ, mặt đen lại, nói thầm: "Chỉ biết giày vò tôi, nếu không có tôi, cũng không biết các cậu làm thế nào?"
Hòa Ngọc giơ tay lên điều chỉnh giúp gã, mím môi: "Không phải là có anh rồi còn gì?" Cậu không đợi Eugene mở miệng, lại nói: "Được rồi, điều chỉnh biểu cảm cho tốt, qua ải quan trọng hơn."
Eugene đặt đầu xong, hoạt động một chút, sau đó hít một hơi thật sâu: "Được rồi, qua ải cái đã."
Trấn Tinh xuống xe, mở cửa xe. Vẻ mặt của Hòa Ngọc lập tức trở nên kiêu ngạo, nâng cằm lên, tự cao tự đại mà đi xuống xe bay.
"Cậu chủ Hòa, mời đi bên này." Louis cũng đã đến rồi, vội vàng vươn tay ra, mời bọn họ đi vào trong. Quả nhiên phủ của thị trưởng giống như lời nói của Eugene, nhìn trông rất đơn giản cũng không xa hoa, ở trong thị trấn quỷ giàu có, không hề thu hút cũng không có khí thế. Nhưng Louis cũng không thấy có gì không đúng, dường như ông ta không quan tâm những thứ đó.
Ông ta đưa Hòa Ngọc và ba người đi vào trong nhà ăn. Thói quen mời khách ăn cơm của Liên Bang rất giống Trái Đất thời cổ đại, trước mặt mỗi người đều có một cái bàn kỷ, có thể vừa ăn vừa nói chuyện, còn có thể vừa xem biểu diễn.
Hòa Ngọc và Louis ngồi phía trên, ba người còn lại ngồi ở hai bên sườn dưới.
"Bộp bộp." Louis giơ tay lên vỗ. Ngay lập tức có người bưng mâm lên đặt trên bàn trà của mọi người. Bên cạnh, có đủ bộ dụng cụ ăn uống như dao nĩa, khăn mặt,...
Louis cười nói: "Chỗ tôi không có thứ gì ngon cả, chỉ có thể cho mọi người thử đặc sản của vùng, tôi còn đặc biệt mời đầu bếp nổi tiếng của thị trấn để nấu ăn, hy vọng mọi người thích." Giọng nói vừa dứt, người phục vụ ở bên cạnh liền mở nắp ra.
Vạn Nhân Trảm đã đói từ lâu rồi, cầm dao nĩa, sau đó đến khi nắp được mở ra, gã có hơi sững sờ.
Hòa Ngọc cũng sững sờ, mím môi. Đặc sản của thị trấn quỷ cũng chính là quỷ.
Quỷ trẻ con đã qua chế biến.