Sắc mặt Trấn Tinh tối sầm lại, hơi thở trở nên gấp gáp: "Thế mà lại là ông ta?"
Ánh mắt Vạn Nhân Trảm ngơ ngác: "Sao có thể là ông ta? Tại sao lại khống chế quỷ trong thị trấn quỷ? Là để cho đám quỷ nghe lời, không làm hại con người sao, nhưng sao ông ta lại có được thứ năng lực này?" Tâm trí gã đã rối bời, hoàn toàn không theo kịp tư duy này.
Tuy rằng biết rằng năng lực chiến đấu của Louis có thể không phải cấp A, nhưng khống chế tất cả đám quỷ thì đã không phải chuyện liên quan đến năng lực chiến đấu nữa đâu.
Trấn Tinh cười khẩy: "Ngoan ngoãn không làm hại con người sao, ông ta không tốt như thế đâu." Gã nhìn vào trong đôi mắt xanh lam kia, khuôn mặt khó chịu tiếp tục hỏi: "Vậy quỷ và người trong trấn này có liên quan gì? Tại sao quỷ con lại là trẻ sơ sinh, sao lại biến thành hình dáng thế kia?"
Mỗi người đều có rất nhiều nghi vấn, Vạn Nhân Trảm thì mơ hồ, còn Trấn Tinh thì không hiểu.
Đôi mắt xanh lam lại di chuyển, trả lời - "Ta không biết, thậm chí ban đầu còn không phát hiện ra rằng quỷ có liên quan đến con người, nhưng sau đó một con quỷ mới đến tìm thấy ta, vẻ mặt hoảng loạn, nó nói với ta nó đã mất trí nhớ rồi."
"Mất trí nhớ?" Hòa Ngọc khẽ cau mày: "Mất trí nhớ tức là nó biết nó có ký ức."
Đôi mắt xanh khẽ động, giống như biểu thị tán thành, nhưng bởi vì chỉ có một đôi mắt đẹp như đá quý nên động tác tán thành này trông có chút buồn cười đáng yêu. "Đúng vậy, đám quỷ chúng ta từ khi có ý thức thì đã không có một tý kí ức nào, tất cả những con quỷ đều là trực tiếp ra đời, không có quá khứ, nhưng nó không giống. Nó biết mình có ký ức, hơn nữa còn có thể nhìn thấy một ít hình ảnh mơ hồ. Ví dụ như, nó cảm thấy mình từng là người, sống ở thành phố tên là Tạp Man, nó có thể nhớ mang máng bản thân rất sợ máu, càng không dám giết người, nhưng trong đầu luôn có một giọng nói bảo rằng hãy ăn con người đi."
Vạn Nhân Trảm hỏi: "Sau đó thì sao?"
Đôi mắt xanh khẽ nhắm lại, rồi lại mở ra, sự phức tạp trong mắt biến mất, bình tĩnh trả lời: "Đó là một con quỷ hình người, khuôn mặt trông rất bình thường nhưng được một con quỷ già nhận ra. Quỷ già nói rằng con quỷ hình người có trí nhớ đã từng là một khách du lịch ở thị trấn này, nó sống trong một cửa hàng nào đó trong thị trấn. Thật không may, còn chưa kịp thăm dò được những tin tức khác thì đã bị con người tìm thấy, g**t ch*t rồi."
Hô hấp của Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm hơi ngưng lại. Vẻ mặt của Trấn Tinh trở nên nghiêm túc, Vạn Nhân Trảm mím môi, cuối cùng cũng hiểu ra: "Vậy nên quỷ trong thị trấn này có mối liên hệ nào đó với con người, thậm chí, bọn chúng còn có thể là con người."
"Đúng vậy." Hòa Ngọc gật đầu: "Có rất nhiều dấu hiệu, đây hẳn là bí mật mà chúng ta đang tìm kiếm." Dừng một chút, cậu nói tiếp: "Nhưng mà bây giờ bí mật còn chưa hoàn chỉnh, e rằng chúng ta còn phải tìm ra những sự thật khác nữa, ví dụ sao lại khống chế được đám quỷ này và mục đích là gì."
Trấn Tinh gật đầu: "Louis, điểm mấu chốt có thể đột phá là Louis."
Đôi mắt xanh lóe lên: "Ta chỉ biết vậy thôi, ta cũng muốn giải cứu đám quỷ nhưng ta đã tồn tại trăm năm rồi mà còn chưa tìm ra cách để cứu được những con quỷ kia."
Hòa Ngọc nhướng mày: "Mục đích tồn tại trăm năm của mày là để cứu đám quỷ sao?"
Đôi mắt xanh chuyển động lên xuống, biểu thị đồng ý.
Hòa Ngọc đột nhiên tiến lên một bước, nhìn chăm chú vào nó: "Vậy mày là cái gì, tại sao chỉ có một đôi mắt? Tại sao lại muốn cứu đám quỷ kia?"
Đôi mắt xanh khựng lại, đôi mắt ngấn nước đầy hoang mang. Một lúc sau, nó mới ngập ngừng lên tiếng: "Có lẽ ta cũng là quỷ, vì vậy cứu quỷ, cũng chính là cứu bản thân ta."
Hòa Ngọc ép sát từng bước: "Tại sao mày có thể áp chế những con quỷ khác?"
Đôi mắt xanh im lặng lùi lại, một lúc lâu sau mới trả lời rằng ta không biết, giống như những con quỷ bên ngoài kia trong đầu chỉ có ý thức ăn thịt con người, còn của nó là giải cứu đám quỷ. Vì vậy nó không biết làm sao nó đến được đây, là một sự tồn tại như thế nào, hàng trăm năm qua nó bận tìm cách phải giải cứu những con quỷ kia, nhưng cũng chẳng có kết quả gì.
Hòa Ngọc lắc đầu: "Xem ra mày cũng được tạo ra, nhưng không phải là Louis tạo ra. Người tạo ra mày, cũng sẽ giao cho mày sứ mệnh cần phải hoàn thành, và chính là việc phải giải cứu quỷ."
Lần đầu tiên đôi mắt xanh nghe thấy những lời như vậy, cảm thấy cực kỳ nghi ngờ và hoang mang.
Nhưng trong tiềm thức nó lại tin tưởng Hòa Ngọc, không hiểu sao nó cảm thấy người này chắc chắn sẽ không lừa nó, đáng để tin cậy.