Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 378

Hòa Ngọc biết một chút về Khắc Lý Hải, gã khá đặc biệt, thỉnh thoảng cậu có thể thấy được năng lực của gã được đề cập thông bình luận.

Khắc Lý Hải là cái tên mà cậu ghi nhớ trong vòng tuyển chọn, Khắc Lý Hải là kẻ chuyên săn giết người của hành tinh rác.

Có rất nhiều người Trái Đất đã chết dưới tay gã, Hòa Ngọc không thể bỏ qua cho gã, càng không thể nào tin được nhân phẩm của gã.

Vì vậy khi biết Khắc Lý Hải đi điều tra Louis, Hòa Ngọc lập tức có thể đoán ra được. Gã nhất định sẽ tố cáo họ để đổi lấy con đường sống cho chính mình.

Eugene đang gặp nguy hiểm.

Sắc mặt Trấn Tinh hơi trầm xuống, thực tế mặc dù Khắc Lý Hải là người mạnh nổi tiếng, Trấn Tinh và Eugene chưa bao giờ có suy nghĩ hợp tác với gã, bọn họ khinh thường việc kẻ mạnh giết kẻ yếu để tìm niềm vui cho mình.

Cao thủ thì nên đối đầu với cao thủ, chứ không phải chọn kẻ yếu để ra tay.

Vạn Nhân Trảm cũng cau mày: "Có nghĩa là Khắc Lý Hải đã tiết lộ chuyện chúng ta làm giả thân phận, bây giờ Louis rất tức giận nên sẽ bắt đầu chém giết từ Eugene."

Hòa Ngọc gật đầu.

Vạn Nhân Trảm nhảy dựng lên, bởi vì hành động này mà suýt chút nữa ngã xuống, vội vàng nắm lấy tay áo Hòa Ngọc, không thể tin được

"Mày đang đùa đúng không, Eugene sắp chết thì liên quan gì đến mày chứ, mày lại còn đi cứu nó, hơn nữa bây giờ Louis chính là một trái bom hẹn giờ, còn có Khắc Lý Hải ở bên cạnh châm dầu vào lửa, mày điên rồi mới đi nộp mạng mình như vậy."

Hòa Ngọc đón gió, đôi mắt dưới cặp kính bình thản: "Tôi đã đồng ý với anh ta, sẽ không để cho anh ta xảy ra chuyện trước khi đếm ngược kết thúc, vì thế, cho dù có phải bước chân vào vòng tay của thần chết, tôi cũng phải kéo anh ta ra ngoài."

Giọng nói của cậu chắc chắn, không chút do dự, tốc độ bay về phía trước vẫn luôn duy trì vận tốc tối đa.

Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm ngây người nhìn cậu, lúc này một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng họ

Đây là một trận đấu chỉ có giết chóc, hãm hại và dối trá, đây là nơi niềm tin giữa con người với con người là thứ rẻ mạt, đây là nơi không thể tin tưởng bất cứ ai ngoại trừ chính bản thân mình.

Nhưng người trước mắt lại mang cho bọn họ một loại cảm giác kỳ quái, giống như bọn họ có thể tin tưởng, có thể dựa vào, có thể giao mình  cho cậu.

Cảm xúc này rất không đúng, không có lợi cho một trận đấu chỉ có một người chiến thắng.

Nhưng lại không thể nào kiểm soát được.

Bên cạnh, đôi mắt xanh luôn đi cùng bọn họ lóe lên.

Hòa Ngọc: "Lát nữa trốn đi để Louis không nhìn thấy mày."

Đôi mắt xanh khẽ động, thu vào trong áo khoác lông màu trắng của Hòa Ngọc, trốn vào trong áo của cậu, trốn chỗ trước ngực.

Hòa Ngọc: "..."

Cách trốn này cũng không phải không được.

Số phiếu đang điên cuồng tăng lên, may mắn Eugene và Hòa Ngọc trong phó bản trường đào tạo Lê Minh đã cùng hoàn thành nhiệm vụ chính, không tiêu hao số phiếu để rời đi, may mắn phó bản Ai là gián điệp, gã không cùng đội với Hòa Ngọc nên cũng bảo toàn được số phiếu bầu. Nếu không có lẽ sẽ không có tí hy vọng nào cả.

Bốn trăm năm mươi nghìn phiếu.

Còn thiếu năm mươi nghìn phiếu bầu, gã phải lấy thêm được năm mươi nghìn phiếu bầu nữa.

Louis đi tới gần Eugene từng bước một, giọng nói Eugene khàn khàn: "Tôi biết tôi sắp chết rồi, nhưng mà có thể trả lời cho tôi hai vấn đề không, ông Louis, tôi rất tò mò."

Gã cố gắng đứng dậy, mặc dù đôi mắt đã hơi mờ đi, nhưng ánh mắt vẫn tập trung, nghiêm túc như ban đầu.

Louis vừa định nói, cách đó không xa Khắc Lý Hải vội vàng kêu lên: "Ông Louis, không cần phí lời với nó, mau g**t ch*t nó đi, nó có cách chạy trốn đấy, chỉ cần thời gian đếm ngược đến, có thể rời đi lập tức."

Eugene: "..."

Thằng chó này.

Bình Luận (0)
Comment