Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 397

"Ghen tị?!" Khắc Lý Hải cầm đao, khóe mắt muốn rách ra nhìn Hòa Ngọc chằm chằm: "Tao sẽ ghen tị một tuyển thủ dự thi của hành tinh rác sao? Ha ha ha, mày biết người của hành tinh rác chết trong tay tao nhiều thế nào không?"

Gã trực tiếp mở cửa ra, đi vào trong lồng sắt. Giờ phút này, Khắc Lý Hải so ra còn dữ tợn và điên cuồng hơn trước đó, làn khói màu đen xung quanh gã trở nên kích động, giọng nói cũng âm độc: "Hòa Ngọc, mày tới từ Trái Đất nhỉ? Hình như tao giết rất nhiều người của Trái Đất đấy. Mày biết vì sao tao nhớ rõ không? Bởi vì bọn nó yếu đuối tới đáng thương."

Gã đi từng bước lại gần, vẻ mặt như đang chìm đắm trong hồi ức, đôi mắt gã nhìn Hòa Ngọc chằm chằm - "Giết quá nhiều, tao đã không còn nhớ rõ nữa, nhưng quả thật có vài người Trái Đất khiến tao có ấn tượng sâu sắc, để tao nói cho mày một chút nhé."

"À... Có một người đàn ông, nó bảo mình là bác sĩ chuyên nghiệp, rất hữu dụng, hy vọng tao có thể giữ mạng nó. Nó tình nguyện trị liệu giúp tao để đổi lấy cơ hội giữ mạng sống, nói nó cần phải tồn tại, Trái Đất cần nó." Giọng nói Khắc Lý Hải âm u: "Tao lập tức chặt đứt tay nó xem rốt cuộc nó có thể điều trị hay không. Ô, hình như không được, nó không thể tự làm bản thân khôi phục còn chẳng có tác dụng bằng thuốc viên, người của hành tinh rác đúng là vô dụng, vì thế tao g**t ch*t nó bằng một đao luôn."

Bình luận: "Không biết vì sao nghe Khắc Lý Hải nói như vậy tôi lại hơi đau lòng cho Hòa Ngọc."

Bình luận: "Đờ mờ, đừng đau lòng nữa! Giờ nên lo lắng Hòa Ngọc có thể sống sót không đi, mau bỏ phiếu cho Hòa Ngọc!!"

Bình luận: "Cả đám người Trấn Tinh nữa, bỏ phiếu, bọn họ cần phiếu!"

Vẻ mặt Hòa Ngọc không chút biểu cảm gì nhìn Khắc Lý Hải, không thể nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào khác trên mặt cậu nhưng sâu trong đáy mắt dấu dưới cặp mắt kính không độ đó dường như có thể cắn nuốt người ta.

Khắc Lý Hải tiếp tục nói: "Nó chết cũng nhanh phết, nhưng bởi vì là người hành tinh rác đầu tiên tao giết trong trận đấu nên ấn tượng khá sâu sắc. Còn hai người nữa, bọn chúng chỉ có một tấm ván gỗ, cả hai bám lên đó khổ sở cầu xin được sống. Bọn chúng một nam một nữ còn rất trẻ, tao nhớ kỹ là vì bọn chúng cũng khá đẹp."

"Mày biết tấm ván gỗ kia lớn bao nhiêu không? Chỉ dài bằng nửa cánh tay, rộng bằng hai bàn tay, chẳng có tác dụng gì, bọn chúng lại như được ôm lấy cọng rơm cứu mạng, thay nhau ghé vào trên tấm gỗ nghỉ ngơi, người còn lại bơi theo sau. Người đàn ông muốn người phụ nữ ôm tấm ván lâu một chút, người nữ lại không chịu khăng khăng phải đổi lại, tới lúc đó rồi lại còn nhường nhịn nhau hả? Tao thấy bọn chúng sống khó khăn quá nên quyết định giúp đỡ bọn chúng chút thôi."

"Nhưng bọn tao chỉ bắt được người nữ, người nam trốn thoát. Vốn bọn tao chuẩn bị giết luôn nhưng đám đàn em coi trọng cô ta, tao quyết định sướng xong rồi giết, đúng là cô ta rất thanh tú, rất xinh xắn, rất lanh lợi."

"Ha ha ha, mày không biết đâu? Sau đó người đàn ông kia tìm về, còn muốn liều mạng với bọn tao? Nực cười, tao chỉ cần dùng một bàn tay đã có thể đì nó nằm sấp xuống. Ừ... Sau đó nó cũng bị h**p, ha ha ha, cười chết tao rồi, người Liên Bang chúng tao thích nam thích nữ đủ cả, nó ngu thật đấy, tưởng cùng lắm là chết sao. Hai đứa này cũng không tồi nhưng yếu quá, bọn tao còn chưa ra tay đã chết rồi."

Khắc Lý Hải nhìn chằm chằm Hòa Ngọc, lại phát hiện vẻ mặt cậu không có gì thay đổi, giống như lời nói của gã không gây ảnh hưởng gì tới cậu. Gã hơi híp mắt lại, tiếp tục nói: "Đúng rồi, còn có một người tao có ấn tượng sâu sắc nữa. Cậu ta có thể làm tao bị thương! Tuy rằng chỉ là một vết thương nhỏ thôi, nhưng tao chém đứt một cánh tay cậu ta cậu ta cũng chẳng rên lên một tiếng, tao hỏi vì sao không kêu la, không cầu xin? Cậu ta nói thế nào nhỉ, cậu ta bảo mình là quân nhân của Trái Đất, tuyệt đối không xin tha thứ."

Khắc Lý Hải nghiêng đầu nói: "Quân nhân của Trái Đất là gì? Tao không biết, tao chỉ muốn xem thử có phải cậu ta không cầu xin thật không, vì thế tao lại chém một cánh tay khác của cậu ta, cậu ta không xin nên tao chém chân, móc mắt tiếp, thế mà cậu ta vẫn không xin tha. Cuối cùng khi tao chém bay đầu cậu ta thì đúng là cổ họng cậu ta chưa từng kêu lên một tiếng, cho nên tao nhớ người này rất kỹ."

Bình luận: "Trước đó quả thật phòng phát sóng trực tiếp của Khắc Lý Hải đầy máu, gã dùng cái này để thu hút người xem, rất nhiều người tới xem."

Bình luận: "Tôi không qua đó xem, tôi không thích hành hạ kẻ yếu tới chết, tôi thích xem người mạnh đấu với nhau. À, bây giờ còn thích xem thêm cả Hòa Ngọc nữa!"

Bình luận: "Tôi đã thấy rất nhiều rồi, đây là thi đấu, cá lớn nuốt cá bé, mấy người đó không mạnh bằng Khắc Lý Hải thì mặc cho Khắc Lý Hải xử lý, rất bình thường."

Bình Luận (0)
Comment